Chàng Rể Quân Vương

Chương 169: Đua xe

Lâm Thiên Sơn

07/11/2022

Trương Thác bật người mấy cái, leo xuống từ trên núi, trở về điểm ban đầu.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Trương Thác đều đã thay đổi, không còn sự khinh thường lúc đầu nữa, một vài người có quan hệ tốt với Dịch Hải cảm kích nhìn anh. Mọi người đều hiểu, nếu khi này không có Trương Thác ra tay, Dịch Hải đã xong rồi.

Trương Thác vỏ vô bụi bặm trên người, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, cầm đoá hoa hồng mới lấy được lên đầu cô “Quê muốn chết.” Lâm Ngũ Lam hờn dỗi một tiếng, trợn ngược mắt, nhưng lại mặc cho Trương Thác cắm đoá hoa hồng này lên tóc mình.

“Đây là hoa bất tử. Có người nhận ra hoa hồng “Đặt trên vách đá gần đỉnh núi! Anh lại có thể lấy xuống, chỉ trong chốc lát mà anh đã leo lên đỉnh núi rồi.

Lên đỉnh núi.

“Không thể nào? “Bây giờ mới có bao nhiêu lâu đâu, anh ta tay không leo lên đỉnh núi ư?”

Một vài người chơi leo núi đá tỏ vẻ khó tin, trong hoàn cảnh bầu trời tối đen, tay không, hơn nữa còn không đeo bất kỳ thiết bị an toàn nào, lên đỉnh núi trong khoảng thời gian ngắn như thế? Thật khó tin!

Nhưng dù bọn họ có không tin đi nữa, đoá hoa bất tử kia sẽ không lừa người ta.

Lúc này, Dịch Hải cũng đã đáp xuống an toàn, vẻ mặt hàn rất phức tạp, không còn ngông cuồng như lúc trước nữa. Một vài người tiến lên muốn an ủi Dịch Hải lại bị hắn đẩy ra, hắn bước tới trước mặt Trương Thác.

“Tôi thua, anh rất mạnh, sức mạnh của anh vượt quá tưởng tượng của tôi, còn nữa, cảm ơn anh đã cứu tôi. Trương Thác cười cười không nói gì, chủ động duỗi tay phải với Dịch Hải, Dịch Hải sửng sốt mấy giây, sau đó duỗi tay phát minh ra nhệch miệng nở nụ cười, Ninh Nhất Chu ở một bên thấy cảnh như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta thật sự không ngờ tên ăn bám này lại có bản lĩnh đến vậy. Anh ta cau mày, đang nghĩ nên đối phó với Trương Thác bằng cách nào, Trương Thác đã đi về phía anh ta.



“Cậu Ninh, cậu nói muốn chơi, lúc này cũng nên ra trận rồi nhỉ?”

“Anh chủ động khiêu khích tôi hả?” Ninh Nhất Chu nhíu mày, trong giọng nói lộ sự tức giận khôn kế.

“Chẳng lẽ biểu hiện của tôi bây giờ còn chưa đủ rõ ràng sao?” Trương Thác hỏi lại: “Họ Ninh kia, nói đi, muốn chơi cái gì“Được, nếu anh đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi với anh.” Ninh Nhất Chu cười gần. “Đua xe, có muốn chơi không?

“Sao cũng được. Trương Thác to và không quan tâm.

Trong câu lạc bộ này có một đường đua dài đến hai mươi một kilet, trong đó có rất nhiều cho ngoặt gấp trên đường đua này, người có kỷ lục tốt nhất là mười phút bảy giây, nghe nói là một tay đua xe chuyên nghiệp. Anh ta nói thẳng, nếu không phải xe đua F1 cải tạo đặc biệt, bất cứ ai cũng không thể chạy ra được thành tích trong mười phút trên đường đua này.

Có kinh nghiệm về chuyện leo núi khi nãy, lần đua xe này, bình luận của mọi người không còn nghiêng về một bên nữa. Đương nhiên, người nghĩ Ninh Nhất Chu sẽ thắng vẫn nhiều hơn. Vì cho dù trên hiểu biết cá nhân hay việc a dua nịnh hót, lợi thế của Ninh Nhất Chu đều mạnh hơn tên ở rể nhà họ Lâm rất nhiều.

Đầu tiên, gia cảnh của Ninh Nhất Chu cho anh ta có nhiều cơ hội tiếp xúc với xe sang, đây là thứ một tên ở rể không thể sánh bằng.

Thứ hai, kỹ năng đua xe của Ninh Nhất Chu cũng khá nổi bật trong tỉnh Ninh, còn một tên ở rẽ thì sao? Nếu anh ta có kỹ năng đua xe, cũng không đến mức đi ở rẽ nhà người ta. Thứ ba, chiếc xe, cũng là điểm quan trọng để giành phần tháng khi đua xe Ở câu lạc bộ này, Ninh Nhất Chụ có ba chiếc xe đua tu sửa cẩn thận, tính năng đều khả xuất sắc.

Cộng ba điều kiện lại với nhau, người cho rằng Trương Thác có thể thắng rất ít.

Đường đua có khán phòng chuyên dùng, mỗi một điểm hành trình cũng đều có chuyên gia bảo cáo tình huống trực tiếp.



Trong giai đoạn chuẩn bị, Dịch Hải chủ động bày tỏ ý tốt với Trương Thác: “Người anh em, xe của Ninh Nhất Chu được đặc biệt cải tạo lại, tăng tốc lên 100km/h chỉ trong tầm giây, khung xe hạ thấp, thân xe phù hợp với tiêu chuẩn của đường đua này, cho dù có là tay đua xe chuyên nghiệp, nếu không chuẩn bị một chiếc xe tốt cũng không thể thắng nổi anh ta, tôi có thể cho anh mượn xe. Trương Thác cười nói. “Cảm ơn, nhưng không cần đầu, tôi lái xe vợ tôi là được rồi.

“Lái xe của tôi?” Lam Ngữ Lam ngơ ngác, không phải cô không muốn cho Trương Thác mượn xe nhưng chiếc Mercedes GT kia thật sự khó chạy thắng nổi Chiến Thần GTR đặc biệt tái tạo của Ninh Nhật Chu.

Một chiếc GTR màu trắng bạc ra trận, tiếng hoan hô và thét chói tai vang lên, Ninh Nhất Chu ngồi trên ghế lái, ánh mắt hờ hững nhìn Trương Thác.

Trương Thác lấy chìa khoá xe của Lâm Ngữ Lam, chạy tới bãi đỗ xe, chỉ chốc lát, một chiếc Mercedes GT đỏ rực vào sân. Chiếc xe này giá một triệu chín trăm, có hai động cơ tăng áp 4.0T, nhưng lúc này lại có hơi yếu ớt trước Chiến Thần GTR.

GTR từng được cải tạo, không chỉ về mặt công suất động cơ, còn cả tính ổn định của thân xe, kể cả bộ phanh xe cũng hoàn toàn áp đảo chiếc Mercedes GT này.

Khi Trương Thác lại Mercedes GT đứng cùng chỗ xuất phát với GTR của Ninh Nhất Chu thì không có ai đánh giá cao anh nữa. Lúc trước có người còn đang nghĩ nói không chừng con rẽ ở rẽ của nhà họ Lâm cũng có chút bản lĩnh, Nhưng bây giờ, cho dù anh có chút bản lĩnh thì Ninh Nhật Chu đã hoàn toàn áp đảo trên thiết bị rồi.

Sự chênh lệch giữa xe thể thao và xe đua giống như một khe nứt cực kỳ lớn vậy, “Ngữ Lam, cứ thế này, chồng của cô thua chắc rồi!” Giang Yến hơi lo lắng nói bên tại Lâm Ngữ Lam: “Đây là lần đầu tiên chồng cô đến đây, cho dù anh ta biết đua xe cũng chưa từng tiếp xúc với đường đua này, sẽ cảm thấy rất xa lạ. Còn Ninh Nhất Chu không giống thế, anh ta đã chạy qua đường đua này hơn trăm lần rồi, mỗi một khúc của nên lại thế nào anh ta đều có thể nhớ hết, càng khỏi phải nói đến sự chênh lệch giữa hai chiếc xe “Không sai.” Dịch Hải cũng bày tỏ ý kiến: “Người anh em Trương Thác đúng là có bản lĩnh, nhưng loại thi đấu này chỉ có thực lực cũng vô dụng, còn phải có khả năng vật chất nữa. Hôm nay dù tay dua dừng dau cả nước đến lái chiếc Mercedes GT này của em cũng không chạy lại Ninh Nhất Chu “Không sao” Lâm Ngữ Lam hơi lặc đầu cô nhìn tới chỗ xuất phát, thản nhiên nói: Tôi tin tưởng anh ấy.

Một cầu tin tưởng này khiến Giang Yến và Dịch Hai đều nuốt lại lời sắp nói ra. Sau khi Lam Ngữ Lam nói ra hai chữ tin tưởng, trong lòng cô cũng tràn đầy lòng tin nhất định sẽ thắng, đây rốt cuộc là tin tưởng người đàn ông kia đến mức nào mới có thể xuất hiện loại tình cảm như thế?

Nếu hỏi Lâm Ngữ Lam, cô cũng không thể trả lời được vấn đề này, cô chỉ biết người đàn ông này chưa từng khiến mình thất vọng, trước giờ đều không có, cho dù là một chuyện nhỏ, anh đều sẽ làm rất hoàn mỹ.

Trương Thác ngồi trên xe nhìn đường đua trước mặt, anh chưa từng thật sự tiếp xúc với xe đua, thậm chí ngay cả bằng lái cũng là lúc trước được người khác làm cho. Nhưng anh vẫn nhớ lần đầu tiên mình lái xe đã chạy thắng vô số viên đạn, phá vòng vây từ trong biển máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Quân Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook