Chàng Rể Quân Vương

Chương 137: Vạch trần ông ta thôi

Lâm Thiên Sơn

01/11/2022

Vu Bạch nói vô cùng hùng hồn, nhưng thực tế, bản thân ông ta cũng chẳng có cách

nào phân biệt được bức tranh Mặc Hà này là thật hay giả, sở dĩ ông ta nói chuyện hùng hồn như vậy, là vừa nãy Vạn Nghĩa Xưởng mới nói cho ông ta biết, bức tranh Mặc Hà này, là thật, được ông chủ nhà hàng coi là vật quý giá để cất giấu.

“Là thật sao? Làm sao ông chứng minh được chứ?”

Phương Lạc không tin, trước đây khi anh ta ở viện bảo tàng tỉnh Nam đã từng nhìn thấy bản thật của bức tranh Mặc Hà này rồi.

“Tôi đương nhiên có cách” Vụ Bạch chắp hai tay sau lưng: “Chẳng qua chỉ là thế hệ sau, tôi và cậu cứ so tài như vậy, chẳng có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đưa ra phần thưởng, thế nào?”

Phương Lạc hỏi: “Phần thưởng gì đây? “Chuyện này không liên quan đến cậu” Vu Bach lắc lắc đầu với Vu Bạch, sau đó ánh mắt quét về phía ba cô gái Lâm Ngữ Lam: “Ba cô gái xinh đẹp, nếu bạn của các cô thua, ba cô gái xinh đẹp cho tôi hân hạnh được cùng ăn một bữa cơm có được không?”

Khi Vu Bạch vừa mới nói dứt câu, Milan mở miệng đồng ý ngay: “Được thôi, vậy nếu ông thua thì sao?”

“Tôi thua sao? Làm sao tôi có thể thua được chứ?” Vu Bạch tự tin ra mặt: Milan cười khúc khích một tiếng: “Nếu đã có phần thưởng, vậy cả hai bên đều phải đưa ra mới được chứ, nếu ông thua thì sao, định làm thế nào?”

“Nếu chúng tôi thua, các cô muốn gì, cứ việc nói.” Vạn Nghĩa Xương đứng đằng trước Vu Bạch: “Mấy cô gái xinh đẹp muốn BMW, hay là Benz, với tôi mà nói đều không thành vấn đề, miễn là Vạn tôi đây có thể cho được, các vị cứ thoải mái đưa ra.”

“Được” Milan ngẩng cổ lên: “Ông chủ Vạn, đây là ông nói đấy nhé, nếu chúng tôi thắng, tất cả những gì chúng tôi muốn, ông đều phải đưa cho chúng tôi đấy: “Đương nhiên.” Vạn Nghĩa Xương khi phách nói, trong lúc hành động cố tình để lộ ra chiếc đồng hồ trị giá hai mươi nghìn trên cổ tay ông ta. “Được, nếu đã quyết định xong phần thưởng, ranh con, cậu nghe kỹ rồi đấy” Vụ Bạch cười một tiếng: “Bậc thầy Tề có sở trưởng vẽ tôm, thích về tôm, mọi người đều biết, bức tranh Mặc Hà này, chọn dùng giấy Tuyên Thành, vì thời gian nên màu giây vẽ đã ố vàng rồi, hơn nữa câu chú ý đi, khi bậc thầy Tề vẽ tranh, có một thói quen, thói quen này, rất nhiều người mô phỏng tác phẩm của bậc thầy Tề cũng không thể học được, đó chính là ở ngay đằng trước của sự vật, cậu nhìn bức tranh này đi, những con tôm trên đó, toàn bộ đều được thể hiện ngay đằng trước, không ngừng bút lại một chút nào, nếu muốn mô phỏng theo, cho dù có là họa sĩ có kinh nghiệm nhất, cũng sẽ không làm được điều này, hiện đại không ai có được lâu bút lông sắc bén như bậc thầy Tề vậy.”

Vu Bạch nói xong, thấy Phương Lạc không hề hé răng, tiếp tục nói: “Bậc thầy Tề vẽ tranh, có hai loại cực đoan, cực kỳ khéo léo, cực kỳ đơn giản, hai loại cực đoan này được bậc thầy Tế phối hợp hoàn mỹ, trên mỗi bức tranh đều dốc hết sức tạo ra, khi vẽ tôm, bậc thầy Tề chỉ dùng những nét bút ít ỏi đã có thể thể hiện ra được thần thái của con tôm này, mỗi nét bút mỗi khớp nối, mỗi lần sử dụng mực đậm nhạt thể nào, đều vừa vặn đến mức đạt đến đỉnh cao, cậu quan sát tỉ mỉ đi, kỹ năng vẽ trên bức tranh này, tuyệt đối không phải được mô phỏng thô sơ, không hề đứt đoạn một chút nào, hỏi xem họa sĩ thời nay, ai có được năng lực này giống như bậc thầy Tề, vẽ tôm như vậy, cho dù có mô phỏng theo, cũng không thế nào làm được như vậy, nếu không thì giới tranh chữ Hoa Hạ đã xuất hiện bậc thầy Tề thứ hai từ lâu rồi!”

Lời nói của Vụ Bạch khiến mọi người trong phòng ăn nghe thấy xong đều sững sờ mất hồn, một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại, vỗ tay khen hay: “Lợi hại! Quả

nhiên không hổ là bậc thầy Vu Bạch, thật lợi hại, nhiều chi tiết nhỏ như vậy, nếu không phải là bậc thầy Vu nói ra, đời này chúng ta cũng khó mà phát hiện ra được.”

“Đúng vậy, hóa ra là giám định bức tranh thật hay giả, còn có nhiều cách nói như vậy, lần đầu tiên tôi nghe được đấy”



“Lợi hại, thật là lợi hại!”

Milan lắng tai nghe tiếng tâng bốc của người xung quanh, sắc mặt thay đổi: “Ông nói là thật thì là thật sao, hôm nay tôi cứ nói bức tranh này là giả, ông có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ?” Vạn Nghĩa Xương cười cười, kêu to với chủ nhà hàng: “Ông chủ Lý, xin hỏi bức tranh này của ông là thật hay giả?”

“Quả nhiên bậc thầy Vu ánh mắt tinh tường, bức tranh này của tôi là đồ thật.” Ông chủ nhà hàng lấy giấy chứng nhận ra, trên giấy chứng nhận viết rất rõ ràng, bức tranh Mặc Hà này là tác phẩm từ đời nhà Thanh! Trên giấy chứng nhận còn có dấu in nổi, không thể làm giả được.

Giấy chứng nhận này vừa được lấy ra, vẻ đắc ý trên gương mặt Vạn Nghĩa Xương và Vụ Bạch đều càng trở nên rõ ràng hơn.

Gương mặt Milan lại vô cùng khó coi.

Phương Lạc nhìn bức tranh trên tường kia, miệng lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, nhất định có chỗ nào đó không ổn!”

Mấy năm trước, Phương Lạc đã từng nhìn thấy bức tranh thật rồi, mặc dù về mặt sức mạnh ngòi bút, bức tranh trước mặt này giống hệt như bản gốc, nhưng Phương Lạc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng lại không thể nói ra được.

“Ba cô gái xinh đẹp, nếu đã so tài xong rồi, vậy xin mời ba người đẹp thực hiện việc đã đánh cược thôi.” Đôi mắt háo sắc của Vạn Nghĩa Xương nhìn ba cô gái Lâm Ngữ Lam, ông ta tin chắc, miễn là ba cô gái này có thể ăn cơm với mình, dựa vào tài sản của mình, hạ gục bọn họ không phải là vấn đề gì lớn.

“Ăn cơm gì chứ?” Milan hất đầu, rõ ràng là muốn quyt nợ.

Vạn Nghĩa Xương thấy Milan như vậy, sắc mặt tối sầm lại: “Người đẹp, không phải cô muốn chơi xỏ đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải” Trương Thác vẫn không hé răng câu nào, bây giờ mới đứng dậy: “Chúng tôi thua rồi, ba cô gái ấy nên thực hiện lời hứa hẹn, ăn cơm với ông.”

“Trương Thác!” Milan giậm chân một cái, kéo đồ của Trương Thác: “Sao anh có thể để Ngữ Lam đi ăn cơm tiếp đãi người khác chứ?”

Sắc mặt Lâm Ngữ Lam cũng có chút không ổn lắm, nếu là hơn nửa tháng trước, cô nhất định sẽ cho rằng, Trương Thác nhát gan, sợ phiền phức mới để mình đi tiếp người khác ăn cơm, những trải qua hơn nửa tháng nay, cô hiểu rất rõ, Lâm Ngữ Lam có chút không tin nổi Trương Thác sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng tại sao anh lại nói như thế? Chẳng lẽ là…



Lâm Ngữ Lam nghĩ đến một khả năng, khiến đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trương Thác ngẩng đầu, nhìn bức tranh trên tường, lại nhìn sang Vu Bạch: “Phó hội trưởng Vu đúng không, thật ra thì tôi cực kỳ khâm phục ông” “Ồ?” Vụ Bạch đáp lại một tiếng.

Trương Thác mở miệng nói: “Tôi khâm phục ông khi giám định bức tranh, chỉ dùng mắt thường đã có thể nhìn ra được nét bút có bị ngắt quãng hay không.”

Hai tay Vu Bạch chắp sau lưng, kiêu ngạo nói: “Chuyện này có gì khó đâu? Nhìn ra nét bút có đứt quãng hay không, chính là kiến thức cơ bản.”

Khi Vụ Bạch nói ra lời này, người trong phòng ăn xôn xao một trận.

“Không nhìn ra thật đấy, đây chính là chênh lệch, chúng ta muốn phân biệt nét bút có đứt quãng hay không, phải quan sát tỉ mỉ, thậm chí dùng kính hiển vi xem nét mực có dính liền hay không, nhưng đối với bậc thầy mà nói, chẳng qua chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.”

“Nếu không tại sao bậc thầy Vu lại trở thành hội viên danh dự của hiệp hội tranh được chứ, mà chúng ta, chẳng qua chỉ là hội viên của hội viên cơ sở của tỉnh Ninh Hoa Hạ.”

“Con đường mà chúng ta phải đi, còn rất dài đấy.”

Lời khen thưởng xung quanh khiến cho Vụ Bạch cực kỳ hưởng thụ.

Trương Thác cười ha ha, nhìn về phía ông chủ nhà hàng, anh nhớ rõ vừa nãy Vạn Nghĩa Xương xưng hô với đối phương như thế nào: “Ông chủ Lý, ở chỗ ông có giấy mực không? Có thể lấy cho tôi một ít không.” “Có chứ, đợi một lát” Ông chủ Lý gật đầu, ở chỗ bọn họ vẫn luôn cung cấp giấy mực miễn phí.

Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác yêu cầu giấy mực, khó hiểu hỏi: “Anh định làm gì?”

“Vạch trần ông ta thôi.” Trương Thác nói như chuyện đương nhiên: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói, có người có thể dùng mắt thường để nhìn ra màu mực có đứt quãng hay không đấy.”

“Anh định vạch trần như thế nào?” Trên gương mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Đợi một lát em sẽ biết thôi.” Trương Thác ra vẻ thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Quân Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook