Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 3275:
N-H
30/07/2021
“Tút, tút tút.”
Ngay sau khi những tiếng “tút tút” liên tục được phát ra, mấy tên bảo vệ tập kích ai nấy đều cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt mũi đau đớn, sau đó cơ thể bị bay ra ngoài.
Trước sau chưa đầy mười giây, ba mươi bốn mươi nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều nằm sõng soài trên mặt đất, ai nấy đều co giật, sùi bọt mép, nhất thời
không đứng dậy được.
Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc Bạch Nhất Đồng, nói khẽ: “Đảm bảo vệ của cô thật là vô dụng!
Chỉ dựa vào bọn họ thì không thể bắt nạt được tôi đâu!”
“Anh...
Anh quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch Nhất Đồng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sau đó cô ta lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi rống lên: “Trong xã hội có pháp luật thế này mà anh lại dám nói ra những lời như vậy sao?
Đây gọi là tự tìm đường chết đó!
Lý Hải Vân, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, bảo bọn họ cho người đến đây!
Nói với người ở đồn cảnh sát rằng ở đây có người đang gây rối!
Tôi muốn xem thử, cho dù anh có thể đánh tiếp, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ đến cảnh sát mà anh cũng dám đánh sao?”
Bạch Nhất Đồng vừa nói vừa chỉ vào Bùi Nguyên Minh, như thể có người từ
đồn cảnh sát tới giúp cô ta khôi phục lại khí thế và sự tự tin vậy.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Bạch Nhất Đồng, đám người này thật là thú vị.
Lúc anh nói về pháp luật với bọn họ thì bọn họ lại dùng vũ lực.
Lúc anh dùng vũ lực đàn áp bọn họ, bọn họ lại định lấy pháp luật ra để nói chuyện với anh.
Chẳng khác nào bọn họ độc chiếm phần có lợi của cả thế giới này.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Bùi Nguyên Minh, Bạch Nhất Đồng cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ hãi khi nghe cô ta nhắc đến hai từ cảnh sát.
Lúc này, Bạch Nhất Đồng càng thêm kiêu ngạo.
Cô ta lập tức lấy lại tự tin, tức khắc ngẩng đầu lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Sợ rồi đúng không?
Rốt cuộc thì bây anh cũng biết sợ rồi đúng không?
Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là anh nên quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của tôi đi!
Bằng không, anh cứ chờ chết đi!”
Cô ta vừa nói vừa bảo Lý Hải Vân gọi những người khác trong bệnh viện tới.
Lúc này các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đã tập trung đông đủ, hàng trăm người hậm hực nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.
Người đồng thế mạnh.
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhất Đồng càng có thêm khí thế.
Cô ta bước tới, ngạo nghễ nói: “Nhóc con, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi. Nếu không, hôm nay chẳng những anh phải trả một cái giá thật đắt, mà những người đằng sau cũng vậy”.
Trịnh Tuyết Dương chật vật ngồi dậy, Trịnh Khánh Vân lập tức chắn trước mặt
Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng Thanh Linh ở dưới gầm giường bệnh lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu hét lên: “Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi.
Mau lên, mau mau quỳ xuống xin lỗi viện trưởng Đồng đi, sau đó đền tiền cho người ta, để cho viện trưởng Đồng tha thứ cho chúng ta!
Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tự tìm đường chết là chuyện của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ kéo chúng tôi chết chung!”
Bùi Nguyên Minh liếc Thanh Linh nói không nên lời, cũng lười giải thích với bà ta.
Sau đó anh lạnh lùng nhìn Bạch Nhất Đồng, lãnh đạm nói: “Quả thực hôm nay có người cần phải trả giá, nhưng người này nhất định không phải là tôi.
Mà là bệnh viện và Viện trưởng không có y đức của các người.
Thân là một nhân viên y tế, vậy mà ngay cả chức trách và sứ mệnh cũng quên được!
Có biết cái gì gọi là sức khoẻ và tính mạng của bao nhiêu người không hả?
Có biết cái gì gọi là không quản khó nhọc để trị thương cứu người không hả?
Có biết cái gì gọi là cố gắng hết sức xoá bỏ đi đau khổ của loại người, cho họ một sức khoẻ tốt, bảo vệ sự thanh cao và vinh dự của ngành y không hả?
Ngay cả nhiệm vụ và sứ mệnh của một nhân viên y tế cũng có thể bị lãng quên.
Còn muốn tôi phải trả giá sao? Các người không xứng!”
Ngay sau khi những tiếng “tút tút” liên tục được phát ra, mấy tên bảo vệ tập kích ai nấy đều cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt mũi đau đớn, sau đó cơ thể bị bay ra ngoài.
Trước sau chưa đầy mười giây, ba mươi bốn mươi nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều nằm sõng soài trên mặt đất, ai nấy đều co giật, sùi bọt mép, nhất thời
không đứng dậy được.
Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc Bạch Nhất Đồng, nói khẽ: “Đảm bảo vệ của cô thật là vô dụng!
Chỉ dựa vào bọn họ thì không thể bắt nạt được tôi đâu!”
“Anh...
Anh quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch Nhất Đồng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sau đó cô ta lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi rống lên: “Trong xã hội có pháp luật thế này mà anh lại dám nói ra những lời như vậy sao?
Đây gọi là tự tìm đường chết đó!
Lý Hải Vân, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, bảo bọn họ cho người đến đây!
Nói với người ở đồn cảnh sát rằng ở đây có người đang gây rối!
Tôi muốn xem thử, cho dù anh có thể đánh tiếp, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ đến cảnh sát mà anh cũng dám đánh sao?”
Bạch Nhất Đồng vừa nói vừa chỉ vào Bùi Nguyên Minh, như thể có người từ
đồn cảnh sát tới giúp cô ta khôi phục lại khí thế và sự tự tin vậy.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Bạch Nhất Đồng, đám người này thật là thú vị.
Lúc anh nói về pháp luật với bọn họ thì bọn họ lại dùng vũ lực.
Lúc anh dùng vũ lực đàn áp bọn họ, bọn họ lại định lấy pháp luật ra để nói chuyện với anh.
Chẳng khác nào bọn họ độc chiếm phần có lợi của cả thế giới này.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Bùi Nguyên Minh, Bạch Nhất Đồng cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ hãi khi nghe cô ta nhắc đến hai từ cảnh sát.
Lúc này, Bạch Nhất Đồng càng thêm kiêu ngạo.
Cô ta lập tức lấy lại tự tin, tức khắc ngẩng đầu lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Sợ rồi đúng không?
Rốt cuộc thì bây anh cũng biết sợ rồi đúng không?
Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là anh nên quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của tôi đi!
Bằng không, anh cứ chờ chết đi!”
Cô ta vừa nói vừa bảo Lý Hải Vân gọi những người khác trong bệnh viện tới.
Lúc này các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đã tập trung đông đủ, hàng trăm người hậm hực nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.
Người đồng thế mạnh.
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhất Đồng càng có thêm khí thế.
Cô ta bước tới, ngạo nghễ nói: “Nhóc con, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi. Nếu không, hôm nay chẳng những anh phải trả một cái giá thật đắt, mà những người đằng sau cũng vậy”.
Trịnh Tuyết Dương chật vật ngồi dậy, Trịnh Khánh Vân lập tức chắn trước mặt
Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng Thanh Linh ở dưới gầm giường bệnh lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu hét lên: “Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi.
Mau lên, mau mau quỳ xuống xin lỗi viện trưởng Đồng đi, sau đó đền tiền cho người ta, để cho viện trưởng Đồng tha thứ cho chúng ta!
Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tự tìm đường chết là chuyện của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ kéo chúng tôi chết chung!”
Bùi Nguyên Minh liếc Thanh Linh nói không nên lời, cũng lười giải thích với bà ta.
Sau đó anh lạnh lùng nhìn Bạch Nhất Đồng, lãnh đạm nói: “Quả thực hôm nay có người cần phải trả giá, nhưng người này nhất định không phải là tôi.
Mà là bệnh viện và Viện trưởng không có y đức của các người.
Thân là một nhân viên y tế, vậy mà ngay cả chức trách và sứ mệnh cũng quên được!
Có biết cái gì gọi là sức khoẻ và tính mạng của bao nhiêu người không hả?
Có biết cái gì gọi là không quản khó nhọc để trị thương cứu người không hả?
Có biết cái gì gọi là cố gắng hết sức xoá bỏ đi đau khổ của loại người, cho họ một sức khoẻ tốt, bảo vệ sự thanh cao và vinh dự của ngành y không hả?
Ngay cả nhiệm vụ và sứ mệnh của một nhân viên y tế cũng có thể bị lãng quên.
Còn muốn tôi phải trả giá sao? Các người không xứng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.