Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 3320:
N-H
13/08/2021
Mắt tên A Hổ đầu trọc giật giật, nếu trước đây có người dám mắng nhiếc bọn chúng như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay khử đối phương.
Nhưng bây bọn họ không có chút thái độ kiêu ngạo nào nữa.
Chỉ là những lời nói tàn nhẫn đã nói ra rồi, đối với những người như bọn họ, danh dự và thể diện còn quan trọng hơn nhiều.
Vì vậy, chúng rất khó xử.
Quỳ gối đầu hàng là điều sỉ nhục ra sao chứ!
Điều này chắc chắn sẽ khiến họ cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Sẽ bị cả dân tộc Vũ Thành cười nhạo mãi mãi.
Thậm chí còn làm mất sạch hết thể diện của người Thiên Trúc.
Mí mắt Huỳnh Tam Quang cũng giật giật, ông ta không thể nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Bùi Nguyên Minh không nhiều lời, hung hăng vung tay phải, lạnh lùng nói: "Ra tay đi!"
Hàn Sang khịt mũi, trong nháy mắt liền nhìn thấy cái rìu trong tay vô số người đồng thời dơ sau lưng.
Tiếng hét ầm ầm vang lên như long trời lở đất, chấn động lỗ tai mọi người!
Từng tên côn đồ của Thiên Trúc ngã xuống như rơm rạ, gào thét, vùng vẫy làm rung chuyển cả mặt đất.
"Đồ khốn, ông đây liều mạng với người!"
Nhìn thấy đồng bọn của mình bị đá xuống đất, còn Bùi Nguyên Minh thì vẫn đang từ từ thưởng trà.
Tên A hổ đầu trọc gào lên dữ dội, vung con dao trong tay ra, lao thẳng tới chỗ Bùi Nguyên Minh.
Đây là cái gọi là giết giặc thì bắt tên cầm đầu trước.
Chỉ có thể nói là tên A Hổ đầu trọc di chuyển rất nhanh, chỉ là có nhanh nữa thì cũng không bằng Bùi Nguyên Minh.
Trước khi con dao trên tay hắn rơi xuống đầu Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh đã dễ dàng vẩy bay nó ra.
Đùng một tiếng, tên A Hổ đầu trọc hét lên bay ra ngoài.
Mũi hắn dằn xuống đất, mặt toàn là máu, đau đến mức tay không cầm nổi con dao.
Hắn ta ngã xuống đất liên tục gào thét đau đớn, co giật và không thể đứng dậy được.
Vào lúc này những người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo cũng đang hét lên và họ không còn có ý coi thường Bùi Nguyên Minh nữa.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại lạnh lùng đứng dậy, không hề làm đỏ chén trà trong tay, anh cứ như thế tiến lại gần và giẫm lên bắp chân trái của tên đầu trọc A Hổ.
"Rặc."
"A."
Kèm theo một tiếng hét, bàn chân trái của hói A Hổ trực tiếp bị đứt lìa.
Anh ta co giật vì đau đớn, không ngừng lăn trên mặt đất.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nói: "Quỳ xuống đầu hàng"
Huỳnh Tam Quang tức giận nói: "Tên họ Bùi, khốn nạn."
"Ta thà chết chứ không chịu nhục!"
"Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!"
"Tôi cũng đầu hàng!"
Nhìn thấy A Hổ đầu trọc ngã xuống như một con chó chết, những tên côn đồ còn lại của Thiên Trúc đều quỳ xuống, dơ hai tay lên đầu để chứng tỏ mình chịu đầu hàng.
Đối mặt với lưỡi rìu nhuốm máu, không ai là cảm thấy bị sỉ nhục cả, so với việc được sống tiếp thì quỳ gối có làm sao đâu chứ?
Vừa nãy còn cảm thấy danh sự và thể diện còn quan trọng hơn mạng sống, nhưng bây giờ lại cảm thấy chỉ cần có thể sống tiếp thì danh dự chả là gì cả!
Suy cho cùng, chỉ những ai từng trải qua khoảng khắc sinh tử mới biết được tầm quan trọng của con đường sống sót.
Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Hàn Sang xông lên cùng mọi người, đá mấy tên côn đồ Thiên Chủ này xuống, sau đó trói chặt hai tay lại.
Đám người tỏ vẻ oai phong lúc nãy giờ chỉ còn lại Huỳnh Tam Quang là đang đứng.
Còn Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức và những người khác đều chết lặng.
Đặc biệt là Huỳnh Mã Khắc, không biết phải thể hiện biểu cảm gì vào lúc này.
Ba mình đáng gờm như vậy mà còn chả phải là đối của Bùi Nguyên Minh...
Mình, mình, mình...
Mí mắt Huỳnh Mã Khắc giật giật một lúc lâu, hắn không biết nên nói gì.
Nhưng bây bọn họ không có chút thái độ kiêu ngạo nào nữa.
Chỉ là những lời nói tàn nhẫn đã nói ra rồi, đối với những người như bọn họ, danh dự và thể diện còn quan trọng hơn nhiều.
Vì vậy, chúng rất khó xử.
Quỳ gối đầu hàng là điều sỉ nhục ra sao chứ!
Điều này chắc chắn sẽ khiến họ cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Sẽ bị cả dân tộc Vũ Thành cười nhạo mãi mãi.
Thậm chí còn làm mất sạch hết thể diện của người Thiên Trúc.
Mí mắt Huỳnh Tam Quang cũng giật giật, ông ta không thể nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Bùi Nguyên Minh không nhiều lời, hung hăng vung tay phải, lạnh lùng nói: "Ra tay đi!"
Hàn Sang khịt mũi, trong nháy mắt liền nhìn thấy cái rìu trong tay vô số người đồng thời dơ sau lưng.
Tiếng hét ầm ầm vang lên như long trời lở đất, chấn động lỗ tai mọi người!
Từng tên côn đồ của Thiên Trúc ngã xuống như rơm rạ, gào thét, vùng vẫy làm rung chuyển cả mặt đất.
"Đồ khốn, ông đây liều mạng với người!"
Nhìn thấy đồng bọn của mình bị đá xuống đất, còn Bùi Nguyên Minh thì vẫn đang từ từ thưởng trà.
Tên A hổ đầu trọc gào lên dữ dội, vung con dao trong tay ra, lao thẳng tới chỗ Bùi Nguyên Minh.
Đây là cái gọi là giết giặc thì bắt tên cầm đầu trước.
Chỉ có thể nói là tên A Hổ đầu trọc di chuyển rất nhanh, chỉ là có nhanh nữa thì cũng không bằng Bùi Nguyên Minh.
Trước khi con dao trên tay hắn rơi xuống đầu Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh đã dễ dàng vẩy bay nó ra.
Đùng một tiếng, tên A Hổ đầu trọc hét lên bay ra ngoài.
Mũi hắn dằn xuống đất, mặt toàn là máu, đau đến mức tay không cầm nổi con dao.
Hắn ta ngã xuống đất liên tục gào thét đau đớn, co giật và không thể đứng dậy được.
Vào lúc này những người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo cũng đang hét lên và họ không còn có ý coi thường Bùi Nguyên Minh nữa.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại lạnh lùng đứng dậy, không hề làm đỏ chén trà trong tay, anh cứ như thế tiến lại gần và giẫm lên bắp chân trái của tên đầu trọc A Hổ.
"Rặc."
"A."
Kèm theo một tiếng hét, bàn chân trái của hói A Hổ trực tiếp bị đứt lìa.
Anh ta co giật vì đau đớn, không ngừng lăn trên mặt đất.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nói: "Quỳ xuống đầu hàng"
Huỳnh Tam Quang tức giận nói: "Tên họ Bùi, khốn nạn."
"Ta thà chết chứ không chịu nhục!"
"Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!"
"Tôi cũng đầu hàng!"
Nhìn thấy A Hổ đầu trọc ngã xuống như một con chó chết, những tên côn đồ còn lại của Thiên Trúc đều quỳ xuống, dơ hai tay lên đầu để chứng tỏ mình chịu đầu hàng.
Đối mặt với lưỡi rìu nhuốm máu, không ai là cảm thấy bị sỉ nhục cả, so với việc được sống tiếp thì quỳ gối có làm sao đâu chứ?
Vừa nãy còn cảm thấy danh sự và thể diện còn quan trọng hơn mạng sống, nhưng bây giờ lại cảm thấy chỉ cần có thể sống tiếp thì danh dự chả là gì cả!
Suy cho cùng, chỉ những ai từng trải qua khoảng khắc sinh tử mới biết được tầm quan trọng của con đường sống sót.
Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Hàn Sang xông lên cùng mọi người, đá mấy tên côn đồ Thiên Chủ này xuống, sau đó trói chặt hai tay lại.
Đám người tỏ vẻ oai phong lúc nãy giờ chỉ còn lại Huỳnh Tam Quang là đang đứng.
Còn Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức và những người khác đều chết lặng.
Đặc biệt là Huỳnh Mã Khắc, không biết phải thể hiện biểu cảm gì vào lúc này.
Ba mình đáng gờm như vậy mà còn chả phải là đối của Bùi Nguyên Minh...
Mình, mình, mình...
Mí mắt Huỳnh Mã Khắc giật giật một lúc lâu, hắn không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.