Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 128
N-H
10/03/2021
Văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng nhìn màn hình trước mặt, sau đó khẽ cười, nói: “Tống Kiều Linh làm việc cũng không tệ lắm, lúc nào thích hợp thì đề bạt lên chức giám đốc đi.”
Hạ Vân đứng sau lưng Bùi Nguyên Minh, mái tóc hôm nay rối tung, lúc này cô gỡ vài lọn tóc rồi nói khẽ: “Vậy, tôi thay Kiều Linh cảm ơn tổng giám đốc…”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nhớ dặn Tống Kiều
Linh muốn diễn cũng nên diễn cho giống nhé, không cần phải khách sáo với vợ tôi. Cái danh vợ chồng này
không biết còn có thể giữ được bao lâu…” Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng thở dài, anh thật lòng với Trịnh Tuyết Dương, nhưng…
Phía sau Bùi Nguyên Minh, không biết Hạ Vân có nghe được nửa câu đầu không nhưng cô ta kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc, anh… anh muốn ly hôn?”
“Tôi muốn ly hôn kỳ lạ lắm sao?” Bùi Nguyên Minh nhìn ra bên ngoài thở dài: “Tôi thừa nhận ba năm qua tôi thật sự động lòng với cô ấy, nhưng cô ấy…”
Nói đến đây thì Bùi Nguyên Minh thật sự không muốn nói gì nữa. Vốn dĩ anh cho rằng Trịnh Tuyết Dương cũng có tình cảm với anh, nhưng giờ đây anh phát hiện ra rằng tình cảm mà Trịnh Tuyết Dương dành cho anh có thể không phải là tình yêu mà chỉ đơn giản là tình cảm gia đình mà thôi. Giống như nuôi một con chó thật lâu cũng nảy sinh ra tình cảm vậy.
Tuy nhiên, mặc dù Bùi Nguyên Minh nói như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy cho đến giây phút này mình vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Nhìn thấy tiếng thở dài cô đơn của Bùi Nguyên Minh, lòng Hạ Vân nhói lên. Lúc này cô ta không dám nói gì, suy nghĩ một lát lại nói: “Tổng giám đốc, tôi đã nhờ người thu xếp đồ đạc trong phòng ngủ cho anh, nhưng phòng tắm thì không nhanh được như vậy, có thể sẽ mất vài ngày để lắp đặt lại…Hay là đêm nay anh đến ở nhà tôi đi?”
“Cũng được.” Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra xem.
Hiện giờ anh có hai điện thoại di động, một chiếc hơn ba trăm triệu là dùng cho công việc, còn chiếc Nokia là món quà duy nhấ mà Trịnh Tuyết Dương đã tặng cho anh, trong đó toàn là những thông tin cá nhân. Nhưng mà đã rất lâu Trịnh Tuyết Dương không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh.
“Thời gian còn lại không nhiều, đưa tôi đến ngân hàng trước đã, phải nâng cao hạn mức của thẻ vàng đen lên để tránh việc không thể quẹt thẻ được.” Bùi Nguyên Minh nhớ đến một chuyện khác, lúc mua điện thoại vào tối hôm qua thật sự rất xấu hổ, anh nên đến ngân hàng để xử lý cho xong thì hơn.
Chẳng mấy chốc, Hạ Vân đã lái xe chở Bùi Nguyên Minh đến trụ sở của Ngân hàng Thương mại thành phố Hải Dương bằng chiếc Bentley, nhưng nơi này luôn khó đậu xe, sau một lúc cô ta vẫn không tìm được chỗ đậu xe.
“Chờ tôi ở đây, chỉ là việc nhỏ thôi, xong việc tôi sẽ quay lại.” Bùi Nguyên Minh dặn dò Hạ Vân rồi xuống xe.
Có thể đây là ngày cuối tuần nên tại trụ sở Ngân hàng Thương mại thành phố Hải Dương không có nhiều khách hàng, chỉ thưa thớt một vài người, khu VIP cũng không mở cửa.
Thấy không có nhiều người, Bùi Nguyên Minh tìm đến cửa sổ xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt của anh.
“Thưa quý khách, quý khách có cần giúp gì không?” Một người phụ nữ đứng bên trong quầy nở một nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
Bùi Nguyên Minh nói: “Thẻ của tôi bị hạn chế tiêu dùng, tôi muốn tới đây để điều chỉnh hạn mức tiêu dùng.”
Nụ cười trên mặt nữ giao dịch viên biến mất ngay khi nghe được anh tới đây không phải để gửi tiền tiết kiệm hay là quản lý sản nghiệp, lúc này cô ta lạnh giọng nói: “Thưa quý khách, anh không cần đến quầy xử lý những việc như điều chỉnh hạn mức tiêu dùng đâu. Anh có thể làm ở ngân hàng trực tuyến.”
Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nói: “À, tôi muốn điều chỉnh cũng hơi nhiều, trên ngân hàng trực tuyến không thể xử lý được…”
Bên trong quầy, Ngụy Thừa An khẽ cau mày, nghĩ: “Người gì vậy trời? Hạn mức được điều chỉnh trực tuyến có thể chọn là hơn ba trăm năm mươi triệu đồng, cái tên này trông nghèo kiết xác, một tháng có thể tiêu được ba trăm năm mươi triệu hay sao?”
Lúc này, tuy Ngụy Thừa An vẫn mỉm cười nhưng vẻ thờ ơ lại hiện ra rất rõ trong mắt: “Xin lỗi quý khách, không biết anh muốn tăng hạn mức lên bao nhiêu? Nếu dưới ba trăm năm mươi triệu thì chúng tôi sẽ không xử lý ở đây.”
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời. Anh chẳng hiểu thái độ này của cô ta là sao, làm nghề dịch vụ mà còn chọn lựa khách hàng à? Anh cũng lạnh lùng nói: “Vậy hạn mức tiêu thự ở đây có thể điều chỉnh cao nhất là bao nhiêu?”
Ba trăm năm mươi tỷ.” Ngụy Thừa An kỳ lạ hỏi: “Tôi không biết anh có cần hay không ạ?”
“Vậy cứ nâng lên ba trăm năm mươi tỷ đi.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Ha ha…” Nguy Thừa An cuối cùng cũng không nhịn được cười, nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh một lúc rồi mới bình tĩnh nói: “Thưa quý khách, nếu anh muốn diễn hài thì xin mời ra ngoài rẽ trái đến đài truyền hình Hải Dương. Ở đây chúng tôi chỉ là ngân hàng, không phải nơi tuyển diễn viên!”
Lúc này, Bùi Nguyên Minh thật sự không còn kiên nhẫn nữa, lấy thẻ vàng đen ra khỏi túi rồi ném lên quây, nhẹ giọng nói: “Được, nếu đã vậy thì phiền cô giúp tôi xử lý chuyển khoản đi, tôi muốn chuyển tất cả tiền trong thẻ thành chi phiếu.”
“Ồ, không ngờ tên nghèo kiết xác còn biết chuyển tiền thành chi phiếu, anh…” Ngụy Thừa An cười nhạo, vừa nói được một nửa cô ta vô thức liếc nhìn thẻ ngân hàng, giây phút sau, cô ta giật cả mình, mồ hôi lạnh toát ra từng đợt.
Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng nhìn màn hình trước mặt, sau đó khẽ cười, nói: “Tống Kiều Linh làm việc cũng không tệ lắm, lúc nào thích hợp thì đề bạt lên chức giám đốc đi.”
Hạ Vân đứng sau lưng Bùi Nguyên Minh, mái tóc hôm nay rối tung, lúc này cô gỡ vài lọn tóc rồi nói khẽ: “Vậy, tôi thay Kiều Linh cảm ơn tổng giám đốc…”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nhớ dặn Tống Kiều
Linh muốn diễn cũng nên diễn cho giống nhé, không cần phải khách sáo với vợ tôi. Cái danh vợ chồng này
không biết còn có thể giữ được bao lâu…” Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng thở dài, anh thật lòng với Trịnh Tuyết Dương, nhưng…
Phía sau Bùi Nguyên Minh, không biết Hạ Vân có nghe được nửa câu đầu không nhưng cô ta kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc, anh… anh muốn ly hôn?”
“Tôi muốn ly hôn kỳ lạ lắm sao?” Bùi Nguyên Minh nhìn ra bên ngoài thở dài: “Tôi thừa nhận ba năm qua tôi thật sự động lòng với cô ấy, nhưng cô ấy…”
Nói đến đây thì Bùi Nguyên Minh thật sự không muốn nói gì nữa. Vốn dĩ anh cho rằng Trịnh Tuyết Dương cũng có tình cảm với anh, nhưng giờ đây anh phát hiện ra rằng tình cảm mà Trịnh Tuyết Dương dành cho anh có thể không phải là tình yêu mà chỉ đơn giản là tình cảm gia đình mà thôi. Giống như nuôi một con chó thật lâu cũng nảy sinh ra tình cảm vậy.
Tuy nhiên, mặc dù Bùi Nguyên Minh nói như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy cho đến giây phút này mình vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Nhìn thấy tiếng thở dài cô đơn của Bùi Nguyên Minh, lòng Hạ Vân nhói lên. Lúc này cô ta không dám nói gì, suy nghĩ một lát lại nói: “Tổng giám đốc, tôi đã nhờ người thu xếp đồ đạc trong phòng ngủ cho anh, nhưng phòng tắm thì không nhanh được như vậy, có thể sẽ mất vài ngày để lắp đặt lại…Hay là đêm nay anh đến ở nhà tôi đi?”
“Cũng được.” Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra xem.
Hiện giờ anh có hai điện thoại di động, một chiếc hơn ba trăm triệu là dùng cho công việc, còn chiếc Nokia là món quà duy nhấ mà Trịnh Tuyết Dương đã tặng cho anh, trong đó toàn là những thông tin cá nhân. Nhưng mà đã rất lâu Trịnh Tuyết Dương không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh.
“Thời gian còn lại không nhiều, đưa tôi đến ngân hàng trước đã, phải nâng cao hạn mức của thẻ vàng đen lên để tránh việc không thể quẹt thẻ được.” Bùi Nguyên Minh nhớ đến một chuyện khác, lúc mua điện thoại vào tối hôm qua thật sự rất xấu hổ, anh nên đến ngân hàng để xử lý cho xong thì hơn.
Chẳng mấy chốc, Hạ Vân đã lái xe chở Bùi Nguyên Minh đến trụ sở của Ngân hàng Thương mại thành phố Hải Dương bằng chiếc Bentley, nhưng nơi này luôn khó đậu xe, sau một lúc cô ta vẫn không tìm được chỗ đậu xe.
“Chờ tôi ở đây, chỉ là việc nhỏ thôi, xong việc tôi sẽ quay lại.” Bùi Nguyên Minh dặn dò Hạ Vân rồi xuống xe.
Có thể đây là ngày cuối tuần nên tại trụ sở Ngân hàng Thương mại thành phố Hải Dương không có nhiều khách hàng, chỉ thưa thớt một vài người, khu VIP cũng không mở cửa.
Thấy không có nhiều người, Bùi Nguyên Minh tìm đến cửa sổ xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt của anh.
“Thưa quý khách, quý khách có cần giúp gì không?” Một người phụ nữ đứng bên trong quầy nở một nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
Bùi Nguyên Minh nói: “Thẻ của tôi bị hạn chế tiêu dùng, tôi muốn tới đây để điều chỉnh hạn mức tiêu dùng.”
Nụ cười trên mặt nữ giao dịch viên biến mất ngay khi nghe được anh tới đây không phải để gửi tiền tiết kiệm hay là quản lý sản nghiệp, lúc này cô ta lạnh giọng nói: “Thưa quý khách, anh không cần đến quầy xử lý những việc như điều chỉnh hạn mức tiêu dùng đâu. Anh có thể làm ở ngân hàng trực tuyến.”
Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nói: “À, tôi muốn điều chỉnh cũng hơi nhiều, trên ngân hàng trực tuyến không thể xử lý được…”
Bên trong quầy, Ngụy Thừa An khẽ cau mày, nghĩ: “Người gì vậy trời? Hạn mức được điều chỉnh trực tuyến có thể chọn là hơn ba trăm năm mươi triệu đồng, cái tên này trông nghèo kiết xác, một tháng có thể tiêu được ba trăm năm mươi triệu hay sao?”
Lúc này, tuy Ngụy Thừa An vẫn mỉm cười nhưng vẻ thờ ơ lại hiện ra rất rõ trong mắt: “Xin lỗi quý khách, không biết anh muốn tăng hạn mức lên bao nhiêu? Nếu dưới ba trăm năm mươi triệu thì chúng tôi sẽ không xử lý ở đây.”
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời. Anh chẳng hiểu thái độ này của cô ta là sao, làm nghề dịch vụ mà còn chọn lựa khách hàng à? Anh cũng lạnh lùng nói: “Vậy hạn mức tiêu thự ở đây có thể điều chỉnh cao nhất là bao nhiêu?”
Ba trăm năm mươi tỷ.” Ngụy Thừa An kỳ lạ hỏi: “Tôi không biết anh có cần hay không ạ?”
“Vậy cứ nâng lên ba trăm năm mươi tỷ đi.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Ha ha…” Nguy Thừa An cuối cùng cũng không nhịn được cười, nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh một lúc rồi mới bình tĩnh nói: “Thưa quý khách, nếu anh muốn diễn hài thì xin mời ra ngoài rẽ trái đến đài truyền hình Hải Dương. Ở đây chúng tôi chỉ là ngân hàng, không phải nơi tuyển diễn viên!”
Lúc này, Bùi Nguyên Minh thật sự không còn kiên nhẫn nữa, lấy thẻ vàng đen ra khỏi túi rồi ném lên quây, nhẹ giọng nói: “Được, nếu đã vậy thì phiền cô giúp tôi xử lý chuyển khoản đi, tôi muốn chuyển tất cả tiền trong thẻ thành chi phiếu.”
“Ồ, không ngờ tên nghèo kiết xác còn biết chuyển tiền thành chi phiếu, anh…” Ngụy Thừa An cười nhạo, vừa nói được một nửa cô ta vô thức liếc nhìn thẻ ngân hàng, giây phút sau, cô ta giật cả mình, mồ hôi lạnh toát ra từng đợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.