Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1414
N-H
04/04/2021
Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến những người này, mà chính là ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó điềm tĩnh nói: “Chốc nữa Lý Hàn Thiên sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”
“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”
“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân.
Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ”
“Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”
“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.
Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.
Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.
Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.
Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.
Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.
Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.
Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi? Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.
Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.
Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngấng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.
Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.
Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”
“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”
Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.
“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”
“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân.
Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ”
“Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”
“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.
Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.
Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.
Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.
Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.
Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.
Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.
Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi? Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.
Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.
Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngấng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.
Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.
Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”
“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”
Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.