Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 145
N-H
10/03/2021
Nếu hai người này còn tiếp tục cãi nhau thì không chừng dòng họ nhà Đặng cũng bị kéo xuống nước theo cũng nên, đây thật sự là một việc thừa thãi đối với Đặng Nhã Lan. Suy cho cùng hôm nay cô ấy đến đây mục đích chính là buổi đấu giá này, mọi cái khác đều không cần thiết.
“Cô Lan, chờ một chút.” Giang Văn Huy nóng nảy nói. Anh ta đã vì Đặng Nhã Lan mà hứng chịu một cái tát, làm sao cô ấy có thể nói đi là đi như vậy được chứ.
Giờ phút này, anh ta đã theo kịp bên cạnh Đặng Nhã Lan, anh ta vừa quay đầu lại vừa nói khuôn mặt méo mó: “La Văn Thăng, ông xong đời rồi, ông cứ chờ xem đi, ngày mai nhà họ Giang chúng tôi sẽ lập tức chuyển tiền đi, ông sẽ bị mất cái chức tổng giám đốc ngân hàng này!”
La Văn Thăng lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái mà nghiêng người nhìn Bùi Nguyên Minh, thở dài nói: “Tổng giám đốc Minh, là do tôi nhất thời bị kích động nên đã không nhịn được mà ra tay, mong cậu đừng để bụng.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Bị người trước mặt mắng là đồ ngumà ông không đánh thì tôi sẽ coi thường ông thật đấy, La Văn Thăng.”
“Đi thôi, chúng ta cũng vào xem phòng đấu giá đi. Về phần tiền vốn trong tài khoản cá nhân của tôi, vẫn phiền ngân hàng tiếp tục cất giữ giúp tôi vậy.”
Bỏ lại những lời này, Bùi Nguyên Minh phóng khoáng bước vào phòng đấu giá.
La Văn Thăng hơi giật mình rồi vẻ mặt giãn ra vì mừng rỡ. Xem ra hôm nay ông ta không làm sai, tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh này không hề tức giận.
Nhà đấu giá Vân Hòa thật sự rất lớn, cỡ một sân bóng lớn mà giờ phút này đã chật kín không còn chỗ trống. Để đến được nhà đấu giá này, không một người nào là không có thân phận. Tất nhiên, ngoại trừ tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Dương này, còn rất nhiều người giàu từ thành phố Đà Nẵng tới đây. Bởi vì buổi đấu giá này thật sự rất nổi tiếng, hàng năm đều đem ra một số thứ vô cùng đặc biệt, vì vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.”
Lúc này Hạ Vân đang ngồi trong phòng VIP của La Văn Thăng, không phải ở đây.
Mà lúc này Tô Hoài Bão, Trịnh Tuyết Dương cùng với Triệu Lan Hươngngồi hàng ghế đầu tiên của phòng đấu giá. Tô Hoài Bão này quả là không tầm thường chút nào, nếu không thì anh ta cũng không ngồi được ở chỗ đó.
Vềphía Đặng Nhã Lan cùng với Giang Văn Huy, họ cũng ngồi ở hàng ghế đầu tiên của phòng đấu giá. Nhưng hai người này được vậy là nhờ có thân phận đặc biệt của Đặng Nhã Lan, nếu bằng không thì thân phận của Giang
Văn Huy thật sự không giúp anh ta có đủ tư cách để ngồi ở vị trí đó.
Trông thấy vị trí thứ nhất còn hai chỗ nữa, một vị trí đó cạnh bên vị trí của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đưa mắt hướng về phía La Văn Thăng vẫy tay ra hiệu, sau đó thì liền sải bước đến vị trí ghế ngồi đó, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Trịnh Tuyết Dương.
Mà phía bên khác của anh, đó là Đặng Nhã Lan với vẻ đẹp lạnh lùng tựa ngọn núi băng. như
Ngày hôm nay vì Đặng Nhã Lan và Trịnh Tuyết Dương mà dãy ghế ngồi này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
“Cô Lan, chờ một chút.” Giang Văn Huy nóng nảy nói. Anh ta đã vì Đặng Nhã Lan mà hứng chịu một cái tát, làm sao cô ấy có thể nói đi là đi như vậy được chứ.
Giờ phút này, anh ta đã theo kịp bên cạnh Đặng Nhã Lan, anh ta vừa quay đầu lại vừa nói khuôn mặt méo mó: “La Văn Thăng, ông xong đời rồi, ông cứ chờ xem đi, ngày mai nhà họ Giang chúng tôi sẽ lập tức chuyển tiền đi, ông sẽ bị mất cái chức tổng giám đốc ngân hàng này!”
La Văn Thăng lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái mà nghiêng người nhìn Bùi Nguyên Minh, thở dài nói: “Tổng giám đốc Minh, là do tôi nhất thời bị kích động nên đã không nhịn được mà ra tay, mong cậu đừng để bụng.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Bị người trước mặt mắng là đồ ngumà ông không đánh thì tôi sẽ coi thường ông thật đấy, La Văn Thăng.”
“Đi thôi, chúng ta cũng vào xem phòng đấu giá đi. Về phần tiền vốn trong tài khoản cá nhân của tôi, vẫn phiền ngân hàng tiếp tục cất giữ giúp tôi vậy.”
Bỏ lại những lời này, Bùi Nguyên Minh phóng khoáng bước vào phòng đấu giá.
La Văn Thăng hơi giật mình rồi vẻ mặt giãn ra vì mừng rỡ. Xem ra hôm nay ông ta không làm sai, tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh này không hề tức giận.
Nhà đấu giá Vân Hòa thật sự rất lớn, cỡ một sân bóng lớn mà giờ phút này đã chật kín không còn chỗ trống. Để đến được nhà đấu giá này, không một người nào là không có thân phận. Tất nhiên, ngoại trừ tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Dương này, còn rất nhiều người giàu từ thành phố Đà Nẵng tới đây. Bởi vì buổi đấu giá này thật sự rất nổi tiếng, hàng năm đều đem ra một số thứ vô cùng đặc biệt, vì vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.”
Lúc này Hạ Vân đang ngồi trong phòng VIP của La Văn Thăng, không phải ở đây.
Mà lúc này Tô Hoài Bão, Trịnh Tuyết Dương cùng với Triệu Lan Hươngngồi hàng ghế đầu tiên của phòng đấu giá. Tô Hoài Bão này quả là không tầm thường chút nào, nếu không thì anh ta cũng không ngồi được ở chỗ đó.
Vềphía Đặng Nhã Lan cùng với Giang Văn Huy, họ cũng ngồi ở hàng ghế đầu tiên của phòng đấu giá. Nhưng hai người này được vậy là nhờ có thân phận đặc biệt của Đặng Nhã Lan, nếu bằng không thì thân phận của Giang
Văn Huy thật sự không giúp anh ta có đủ tư cách để ngồi ở vị trí đó.
Trông thấy vị trí thứ nhất còn hai chỗ nữa, một vị trí đó cạnh bên vị trí của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đưa mắt hướng về phía La Văn Thăng vẫy tay ra hiệu, sau đó thì liền sải bước đến vị trí ghế ngồi đó, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Trịnh Tuyết Dương.
Mà phía bên khác của anh, đó là Đặng Nhã Lan với vẻ đẹp lạnh lùng tựa ngọn núi băng. như
Ngày hôm nay vì Đặng Nhã Lan và Trịnh Tuyết Dương mà dãy ghế ngồi này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.