Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1620
N-H
09/04/2021
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, thản nhiên dùng trà.
Loại người thích làm ra vẻ không có bất cứ ý nghĩa gì trước mặt anh.
Trừ khi Uông Khải Trạch có thể mua một chiếc hàng không mẫu hạm đặt trước mặt, nếu không Bùi Nguyên Minh không có cảm giác gì.
Còn Triệu Quốc Thái, ông ta vốn xuất thân là nhà nông, vô cùng phản cảm đối với hành vi khoe khoang này.
Nhưng vấn đề là Uông Khải Trạch không nói gì, trái lại là Lý Tú Quyên mượn cơ hội châm chọc Bùi Nguyên Minh, cho nên ông ta càng khó mà nói gì.
“Đúng rồi dì!”
Trong đám người đang thổi phồng, Uông Khải Trạch tác phong nhanh nhẹn lấy một hộp quà tặng ra, đặt lên trên bàn cười nói: “Dì à, đây là chất lỏng hoàng kim tiêu thụ rất mạnh của tập đoàn Khai Sơn chúng cháu gân đây, thứ này ăn vào sẽ có lợi đối với cơ thể, có thể kéo dài tuổi thọ, coi như là chút tấm lòng của cháu, mong dì nhận lấy cho!”
“Đồ không đắt, đừng ghét bỏ!”
Triệu Quốc Thái khẽ nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn”
“Đây là chất lỏng hoàng kim đám bà chủ giới thượng lưu vẫn luôn sử dụng sao?”
Nhìn thứ này, vẻ mặt Lý Tú Quyên kinh ngạc: “Nghe nói uống thứ này lâu dài, có thể khiến tế bào của con người hoạt tính hóa, có thể duy trì trạng thái trẻ tuổi thêm mấy chục năm?”
“Nghe nói thứ này đã sớm bán hết, tuy tập đoàn Khai Sơn các cậu định giá một lọ là ba trăm năm mươi triệu, nhưng ở bên ngoài thị trường, bảy trăm triệu cũng không mua được hàng!”
“Hơn nữa cậu vừa tặng là tặng mười lọ, quá khách sáo!”
Uông Khải Trạch mỉm cười, tốt xấu gì anh ta cũng là quản lý bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Khai Sơn, lấy được ít hàng mẫu đó không tính là gì.
Lúc này Lý Tú Quyên nhìn anh ta như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Nhìn Uông Khải Trạch một lát, bà ta mới lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu Uông thật có lòng, không như tên nông dân nào đấy, quả thực như trên trời và dưới đất”
Đây chính là mỗi người đều có đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình, nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết trong truyên thuyết! Vừa rồi lúc không có Uông Khải Trạch, Lý Tú Quyên nhìn Bùi Nguyên Minh đã thấy khó chịu rồi.
Lúc này có Uông Khải Trạch ở đây, bà ta ước gì có thể đá Bùi Nguyên Minh ra khỏi phòng VỊP.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh vẫn có bộ dạng thản nhiên, tự nhiên dùng trà.
Lúc này Triệu Thanh Hạm cười nói: “Mẹ à, sáng hôm nay anh Uông vì chuyện của con, đã tốn không ít sức lực, trưa hôm nay mẹ phải chiêu đãi anh ấy thật tốt đấy nhé!”
“Được được được, chắc chắn phải mang đồ ăn tốt nhất lên rồi!”
Loại người thích làm ra vẻ không có bất cứ ý nghĩa gì trước mặt anh.
Trừ khi Uông Khải Trạch có thể mua một chiếc hàng không mẫu hạm đặt trước mặt, nếu không Bùi Nguyên Minh không có cảm giác gì.
Còn Triệu Quốc Thái, ông ta vốn xuất thân là nhà nông, vô cùng phản cảm đối với hành vi khoe khoang này.
Nhưng vấn đề là Uông Khải Trạch không nói gì, trái lại là Lý Tú Quyên mượn cơ hội châm chọc Bùi Nguyên Minh, cho nên ông ta càng khó mà nói gì.
“Đúng rồi dì!”
Trong đám người đang thổi phồng, Uông Khải Trạch tác phong nhanh nhẹn lấy một hộp quà tặng ra, đặt lên trên bàn cười nói: “Dì à, đây là chất lỏng hoàng kim tiêu thụ rất mạnh của tập đoàn Khai Sơn chúng cháu gân đây, thứ này ăn vào sẽ có lợi đối với cơ thể, có thể kéo dài tuổi thọ, coi như là chút tấm lòng của cháu, mong dì nhận lấy cho!”
“Đồ không đắt, đừng ghét bỏ!”
Triệu Quốc Thái khẽ nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn”
“Đây là chất lỏng hoàng kim đám bà chủ giới thượng lưu vẫn luôn sử dụng sao?”
Nhìn thứ này, vẻ mặt Lý Tú Quyên kinh ngạc: “Nghe nói uống thứ này lâu dài, có thể khiến tế bào của con người hoạt tính hóa, có thể duy trì trạng thái trẻ tuổi thêm mấy chục năm?”
“Nghe nói thứ này đã sớm bán hết, tuy tập đoàn Khai Sơn các cậu định giá một lọ là ba trăm năm mươi triệu, nhưng ở bên ngoài thị trường, bảy trăm triệu cũng không mua được hàng!”
“Hơn nữa cậu vừa tặng là tặng mười lọ, quá khách sáo!”
Uông Khải Trạch mỉm cười, tốt xấu gì anh ta cũng là quản lý bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Khai Sơn, lấy được ít hàng mẫu đó không tính là gì.
Lúc này Lý Tú Quyên nhìn anh ta như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Nhìn Uông Khải Trạch một lát, bà ta mới lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu Uông thật có lòng, không như tên nông dân nào đấy, quả thực như trên trời và dưới đất”
Đây chính là mỗi người đều có đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình, nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết trong truyên thuyết! Vừa rồi lúc không có Uông Khải Trạch, Lý Tú Quyên nhìn Bùi Nguyên Minh đã thấy khó chịu rồi.
Lúc này có Uông Khải Trạch ở đây, bà ta ước gì có thể đá Bùi Nguyên Minh ra khỏi phòng VỊP.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh vẫn có bộ dạng thản nhiên, tự nhiên dùng trà.
Lúc này Triệu Thanh Hạm cười nói: “Mẹ à, sáng hôm nay anh Uông vì chuyện của con, đã tốn không ít sức lực, trưa hôm nay mẹ phải chiêu đãi anh ấy thật tốt đấy nhé!”
“Được được được, chắc chắn phải mang đồ ăn tốt nhất lên rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.