Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1647
N-H
10/04/2021
Sau đó Bùi Nguyên Minh tùy ý vấy tay, hai bọn họ mới vội vàng rời đi.
Bùi Nguyên Minh mang tới cho bọn họ trùng kích khó có thể tưởng tượng, bọn họ nhất định phải tiêu hóa, còn truyền tin này cho Hạ Vân.
Hơn nữa Trầm Minh Nguyệt còn quyết định, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể báo cho nhà họ Trâm, còn nên giữ bí mật vì Bùi Nguyên Minh, có quan hệ tốt với anh, như vậy sau này cô ta mới có cơ hội dựa vào Bùi Nguyên Minh lên cao.
Thậm chí trong nháy mắt, cô ta đã nghĩ ra nhiều biện pháp khiến Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân gặp mặt rồi.
Đợi hai bọn họ rời đi, Lâm Mạn Ni mới ra hiệu bằng mắt.
Rất nhanh chỉ thấy một đám vệ sĩ bố trí nhà họ Tây trở nên vắng vẻ.
Sau đó chỉ thấy có người nâng một hộp gỗ tới, sau khi mở ra, bên trong là một trường đao phong cách cổ xưa.
Nhìn ra được nghi ngờ trong mắt Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Ni lại cười nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, trường đao này là đồ cổ từ mãy trăm năm trước, chém sắt như chém bùn, là bảo vật ba nuôi tôi trân quý nhiêu năm, mong cậu Bùi nhận cho, đây tính là chút tấm lòng của chúng tôi.
”
“Được, cảm ơn”
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo, chuôi đường đao này tỉnh xảo hơn thanh đao tùy thân của mình năm đó, cho nên ngay từ lần đầu tiên thấy Bùi Nguyên Minh đã nhìn trúng.
Anh cất kỹ đường đao bên người, cười nói: “Bánh bao hấp khá ngon, cô Lâm cũng ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
“Được, cảm ơn cậu Bùi!”
Đối với khách sáo của Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Ni cũng không từ chối, mà cười ngồi xuống.
Vừa mới tặng quà, không chỉ là tặng quà, lại càng là thăm dò Bùi Nguyên Minh.
Nếu anh có quan hệ với Đảo Quốc, chắc chắn sẽ không nhận đường đao đại diện cho văn hóa Đại Hạ.
Nếu nhận, vậy nói lên anh không có quan hệ gì với người Đảo Quốc.
Chuyện này cũng nói lên, người này đáng kết bạn.
Lúc này, trong lòng Lâm Mạn Ni tràn ngập vui sướng ngay cả mình cũng không rõ.
“Mùi vị không tệ, nếu lần sau tôi muốn ăn, sẽ gọi cho cô Lâm nữa”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Lâm Mạn Ni ăn bánh bao hấp, sau đó cười nói: “Phục vụ cậu Bùi là vinh hạnh của tôi”
“Ngoài ra chỗ tôi còn có một phần lễ riêng nữa!”
Khi nói chuyện Lâm Mạn Ni vỗ tay, bây giờ đưa tới một tấm thẻ quẹt cửa và một phần hợp đồng.
“Cậu Bùi, cậu mới đến thủ đô nên chắc chắn cần một chỗ đặt chân”
“Đây là biệt thự số một Hương Sơn, xem như là chút tấm lòng cá nhân của tôi, mong cậu Bùi
Bùi Nguyên Minh mang tới cho bọn họ trùng kích khó có thể tưởng tượng, bọn họ nhất định phải tiêu hóa, còn truyền tin này cho Hạ Vân.
Hơn nữa Trầm Minh Nguyệt còn quyết định, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể báo cho nhà họ Trâm, còn nên giữ bí mật vì Bùi Nguyên Minh, có quan hệ tốt với anh, như vậy sau này cô ta mới có cơ hội dựa vào Bùi Nguyên Minh lên cao.
Thậm chí trong nháy mắt, cô ta đã nghĩ ra nhiều biện pháp khiến Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân gặp mặt rồi.
Đợi hai bọn họ rời đi, Lâm Mạn Ni mới ra hiệu bằng mắt.
Rất nhanh chỉ thấy một đám vệ sĩ bố trí nhà họ Tây trở nên vắng vẻ.
Sau đó chỉ thấy có người nâng một hộp gỗ tới, sau khi mở ra, bên trong là một trường đao phong cách cổ xưa.
Nhìn ra được nghi ngờ trong mắt Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Ni lại cười nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, trường đao này là đồ cổ từ mãy trăm năm trước, chém sắt như chém bùn, là bảo vật ba nuôi tôi trân quý nhiêu năm, mong cậu Bùi nhận cho, đây tính là chút tấm lòng của chúng tôi.
”
“Được, cảm ơn”
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo, chuôi đường đao này tỉnh xảo hơn thanh đao tùy thân của mình năm đó, cho nên ngay từ lần đầu tiên thấy Bùi Nguyên Minh đã nhìn trúng.
Anh cất kỹ đường đao bên người, cười nói: “Bánh bao hấp khá ngon, cô Lâm cũng ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
“Được, cảm ơn cậu Bùi!”
Đối với khách sáo của Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Ni cũng không từ chối, mà cười ngồi xuống.
Vừa mới tặng quà, không chỉ là tặng quà, lại càng là thăm dò Bùi Nguyên Minh.
Nếu anh có quan hệ với Đảo Quốc, chắc chắn sẽ không nhận đường đao đại diện cho văn hóa Đại Hạ.
Nếu nhận, vậy nói lên anh không có quan hệ gì với người Đảo Quốc.
Chuyện này cũng nói lên, người này đáng kết bạn.
Lúc này, trong lòng Lâm Mạn Ni tràn ngập vui sướng ngay cả mình cũng không rõ.
“Mùi vị không tệ, nếu lần sau tôi muốn ăn, sẽ gọi cho cô Lâm nữa”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Lâm Mạn Ni ăn bánh bao hấp, sau đó cười nói: “Phục vụ cậu Bùi là vinh hạnh của tôi”
“Ngoài ra chỗ tôi còn có một phần lễ riêng nữa!”
Khi nói chuyện Lâm Mạn Ni vỗ tay, bây giờ đưa tới một tấm thẻ quẹt cửa và một phần hợp đồng.
“Cậu Bùi, cậu mới đến thủ đô nên chắc chắn cần một chỗ đặt chân”
“Đây là biệt thự số một Hương Sơn, xem như là chút tấm lòng cá nhân của tôi, mong cậu Bùi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.