Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1691
N-H
13/04/2021
Chung Thanh Tùng cười lạnh tiến lên.
Uông Khải Trạch cũng lạnh lùng bảo: “Cậu Chung, tôi đã sớm chướng mắt cái tên nhà quê này rồi, chúng ta cùng đánh anh ta nhé!”
Đường Hàn Vũ nói theo bản năng: “Cậu Chung, tình hình hôm nay không ổn lắm, cậu cũng biết quy tắc của Bách Lạc môn chúng ta rồi đấy, lỡ như đánh nhau ở đây thì chúng ta không gánh nổi đâu!”
Rất dễ nhận thấy, không phải cô ta sợ Bùi Nguyên Minh chịu thiệt, mà là sợ làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến mình.
“Cô Đường, tên nhà quê này kiêu ngạo như vậy, không đánh chết anh ta thì mặt mũi của tôi biết để ở đâu.
Chuyện này không cần cô lo, lỡ như người của Bách Lạc môn hỏi tội thì tôi sẽ chịu hết!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đi tới với sát khí hừng hực.
“Cô Uông Linh Đan tới rồi!”
Ngay đúng lúc này, không biết là ai đã hét lên một tiếng.
Mọi người quay đầu lại theo bản năng, ngay cả Chung Thanh Tùng đang hùng hùng hổ hổ thì lúc này vẻ kiêu ngạo cũng giảm bớt vài phân.
Bùi Nguyên Minh cũng nhìn qua đó với vẻ hứng thú, chỉ nhìn thấy một người đẹp cấp yêu nghiệt với dáng người cao gây ở lối vào.
Hôm nay, cô ta mặc trang phục của Chanel, trên cổ tay đeo Patek Philippe, đồng thời đeo cặp kính râm Gucci màu đen một cách tùy ý, tôn lên đường cong tỉnh xảo trên gương mặt của cô ta, đồng thời cũng khiến người ta nhận thấy gia thế không tâm thường và lai lịch bất phàm của cô ta.
Đường Hàn Vũ cũng được xem là một mỹ nữ, nhưng gặp phải vị Uông Linh Đan này thì cũng chẳng có bất cứ điểm gì có thể so được.
Ngược lại, nhan sắc của Trịnh Khánh Vân so ra lại không hề kém cô ta chút nào.
Nhưng dù sao Trịnh Khánh Vân cũng chỉ là một sinh viên đại học, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mang vài phần trẻ con.
Nhưng Uông Linh Đan thì lại khác, khí chất và dung mạo của cô ta lại thuộc kiểu thêm một phần thì lại ngấy, mà bớt một phần thì lại vô vị.
Cô ta đẹp đến vừa đủ, đủ khiến lòng người rung động.
Lúc này, Đường Hàn Vũ phi nhanh đến chặn Chung Thanh Tùng lại và nói: “Cô Uông tới rồi, trước đừng lộn xôn!”
Chung Thanh Tùng nhíu mày, có chút kiêng dè Uông Linh Đan.
Ba của cô ta chính là phó hội trưởng phân hội Long Môn thủ đô, gần đây nghe nói có xác suất lên chức cực lớn.
Hơn nữa nghe đồn, hình như thế tử của nhà họ Chân ở thủ đô, Chân Vũ Long có hứng thú rất lớn đối với cô ta.
Cho nên, Chung Thanh Tùng có tự cho mình siêu phàm đến đâu cũng không dám gây chuyện thị phi ở bữa tiệc sinh nhật của Uông Linh Đan.
Sau khi liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh tanh xong, anh ta mới lạnh lùng bảo: “Ranh con, vận may của anh tốt đầy, cô Uông đã tới rồi, nên tôi tạm thời bỏ qua cho anh! Nhưng, anh chỉ trốn được nhất thời, mà không trốn được mãi mãi đâu!”
Đúng lúc này, đám người Đường Hàn Vũ và Trịnh Khánh Vân cũng đi tới.
Ngoài bọn họ ra, còn
- -----------------
Uông Khải Trạch cũng lạnh lùng bảo: “Cậu Chung, tôi đã sớm chướng mắt cái tên nhà quê này rồi, chúng ta cùng đánh anh ta nhé!”
Đường Hàn Vũ nói theo bản năng: “Cậu Chung, tình hình hôm nay không ổn lắm, cậu cũng biết quy tắc của Bách Lạc môn chúng ta rồi đấy, lỡ như đánh nhau ở đây thì chúng ta không gánh nổi đâu!”
Rất dễ nhận thấy, không phải cô ta sợ Bùi Nguyên Minh chịu thiệt, mà là sợ làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến mình.
“Cô Đường, tên nhà quê này kiêu ngạo như vậy, không đánh chết anh ta thì mặt mũi của tôi biết để ở đâu.
Chuyện này không cần cô lo, lỡ như người của Bách Lạc môn hỏi tội thì tôi sẽ chịu hết!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đi tới với sát khí hừng hực.
“Cô Uông Linh Đan tới rồi!”
Ngay đúng lúc này, không biết là ai đã hét lên một tiếng.
Mọi người quay đầu lại theo bản năng, ngay cả Chung Thanh Tùng đang hùng hùng hổ hổ thì lúc này vẻ kiêu ngạo cũng giảm bớt vài phân.
Bùi Nguyên Minh cũng nhìn qua đó với vẻ hứng thú, chỉ nhìn thấy một người đẹp cấp yêu nghiệt với dáng người cao gây ở lối vào.
Hôm nay, cô ta mặc trang phục của Chanel, trên cổ tay đeo Patek Philippe, đồng thời đeo cặp kính râm Gucci màu đen một cách tùy ý, tôn lên đường cong tỉnh xảo trên gương mặt của cô ta, đồng thời cũng khiến người ta nhận thấy gia thế không tâm thường và lai lịch bất phàm của cô ta.
Đường Hàn Vũ cũng được xem là một mỹ nữ, nhưng gặp phải vị Uông Linh Đan này thì cũng chẳng có bất cứ điểm gì có thể so được.
Ngược lại, nhan sắc của Trịnh Khánh Vân so ra lại không hề kém cô ta chút nào.
Nhưng dù sao Trịnh Khánh Vân cũng chỉ là một sinh viên đại học, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mang vài phần trẻ con.
Nhưng Uông Linh Đan thì lại khác, khí chất và dung mạo của cô ta lại thuộc kiểu thêm một phần thì lại ngấy, mà bớt một phần thì lại vô vị.
Cô ta đẹp đến vừa đủ, đủ khiến lòng người rung động.
Lúc này, Đường Hàn Vũ phi nhanh đến chặn Chung Thanh Tùng lại và nói: “Cô Uông tới rồi, trước đừng lộn xôn!”
Chung Thanh Tùng nhíu mày, có chút kiêng dè Uông Linh Đan.
Ba của cô ta chính là phó hội trưởng phân hội Long Môn thủ đô, gần đây nghe nói có xác suất lên chức cực lớn.
Hơn nữa nghe đồn, hình như thế tử của nhà họ Chân ở thủ đô, Chân Vũ Long có hứng thú rất lớn đối với cô ta.
Cho nên, Chung Thanh Tùng có tự cho mình siêu phàm đến đâu cũng không dám gây chuyện thị phi ở bữa tiệc sinh nhật của Uông Linh Đan.
Sau khi liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh tanh xong, anh ta mới lạnh lùng bảo: “Ranh con, vận may của anh tốt đầy, cô Uông đã tới rồi, nên tôi tạm thời bỏ qua cho anh! Nhưng, anh chỉ trốn được nhất thời, mà không trốn được mãi mãi đâu!”
Đúng lúc này, đám người Đường Hàn Vũ và Trịnh Khánh Vân cũng đi tới.
Ngoài bọn họ ra, còn
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.