Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1818
N-H
18/04/2021
Tạ Doãn Thần lạnh nhạt mở miệng nói: “Lý Khải Lâm, chỗ của tôi không phải là cái chợ, có phải là ông tới quá nhiều rồi không?”
Rất rõ ràng, anh ta biết rõ nếu Lý Khải Lâm đã xử lý xong mọi chuyện, thì không cần xuất hiện ở chỗ anh ta nữa.
Nhưng nếu xuất hiện, vậy thì nói lên ông ta không xử lý được chuyện kia.
Mí mắt Lý Khải Lâm giật điên cuồng, lúc này gần như quỳ xuống, nói theo bản năng: “Thế tử Tạ, là tôi vô dụng, khiến ngài bẽ mặt rồi!”
Đôi mắt Tạ Doãn Thần rét lạnh, thản nhiên nói: “Không áp chế được cậu ta sao?”
“Đúng vậy! Cậu ta hủy đi lệnh bài của ngài trước mặt mọi người, còn dùng danh nghĩa dọa nạt đưa tôi vào cục cảnh sát.
”
“Ngoài ra cậu ta còn trừng trị Tiên Chấn Hưng, nghe nói tay chân của Lục Trọng Bằng đều bị cậu ta đánh gấy.
”
“Hả?”
Trên mặt Tạ Doãn Thần có thêm chút hứng thú: “Xem ra đối thủ của tôi rất thú vị đấy”
“Nhưng mà chuyện này cũng không sao.
”
“Lục Trọng Bằng căn bản không phải người của một trong mười gia tộc đứng đầu, chỉ dựa vào thân phận em vợ của Lâm Khang Dụ mà diễu võ dương oai ở thủ đô thôi”
“Lâm Khang Dụ vẫn luôn quý trọng danh dự, không muốn vì em vợ vô dụng như anh ta mà gặp phiên phức, Lục Trọng Bằng bị đánh gãy chân tay, về tình cũng có thể tha thứ”
“Ông không cần vì chút chuyện nhỏ này, mà có lòng kính sợ một nhân vật nhỏ như thế”
“Đừng quên, ông là người phát ngôn của tôi.
”
Tuy Tạ Doãn Thần có chút bất mãn với cách làm việc của Lý Khải Lâm, nhưng đầu năm nay bôi dưỡng ra mấy người có thể dùng quá khó khăn, cho nên anh ta vân dốc lòng dạy bảo vài câu.
Nếu Lý Khải Lâm cứ bị dọa sợ như vậy, vậy thì con chó này vô dụng rồi.
Lý Khải Lâm nghe thấy thế liên tục gật đầu: “Đã rõ, đã rõ ạI”
“Nhưng mà tên nhóc này coi như không có quyên uy của tôi, ở trước mặt mọi người hủy đi lệnh bài của tôi, như vậy là không nể mặt tôi”
Tạ Doãn Thần thản nhiên đi tới bên cạnh một bàn cờ, tự mình bắt đầu chơi.
“Lệnh bài kia đi theo tôi hai mươi mấy năm, vẫn luôn như thấy lệnh bài như gặp người!”
“Đừng nói là ở thủ đô, cho dù là cả Đại Hạ này, có mấy người không dám nể mặt tôi?”
“Mấy năm nay, mỗi ngày đều vả mặt người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị người khác vả mặt!”
Tạ Doãn Thần vô cùng cảm khái, tên tuổi của sáu thế tử ở thủ đô, nói ra có thể đè chết vô số người.
Hôm nay gặp được một tên không sợ, đúng là rất hiếm có! “Tên nhóc đó đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Không có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người!”
Lúc này vẻ mặt Lý Khải Lâm bình tĩnh hơn một
Rất rõ ràng, anh ta biết rõ nếu Lý Khải Lâm đã xử lý xong mọi chuyện, thì không cần xuất hiện ở chỗ anh ta nữa.
Nhưng nếu xuất hiện, vậy thì nói lên ông ta không xử lý được chuyện kia.
Mí mắt Lý Khải Lâm giật điên cuồng, lúc này gần như quỳ xuống, nói theo bản năng: “Thế tử Tạ, là tôi vô dụng, khiến ngài bẽ mặt rồi!”
Đôi mắt Tạ Doãn Thần rét lạnh, thản nhiên nói: “Không áp chế được cậu ta sao?”
“Đúng vậy! Cậu ta hủy đi lệnh bài của ngài trước mặt mọi người, còn dùng danh nghĩa dọa nạt đưa tôi vào cục cảnh sát.
”
“Ngoài ra cậu ta còn trừng trị Tiên Chấn Hưng, nghe nói tay chân của Lục Trọng Bằng đều bị cậu ta đánh gấy.
”
“Hả?”
Trên mặt Tạ Doãn Thần có thêm chút hứng thú: “Xem ra đối thủ của tôi rất thú vị đấy”
“Nhưng mà chuyện này cũng không sao.
”
“Lục Trọng Bằng căn bản không phải người của một trong mười gia tộc đứng đầu, chỉ dựa vào thân phận em vợ của Lâm Khang Dụ mà diễu võ dương oai ở thủ đô thôi”
“Lâm Khang Dụ vẫn luôn quý trọng danh dự, không muốn vì em vợ vô dụng như anh ta mà gặp phiên phức, Lục Trọng Bằng bị đánh gãy chân tay, về tình cũng có thể tha thứ”
“Ông không cần vì chút chuyện nhỏ này, mà có lòng kính sợ một nhân vật nhỏ như thế”
“Đừng quên, ông là người phát ngôn của tôi.
”
Tuy Tạ Doãn Thần có chút bất mãn với cách làm việc của Lý Khải Lâm, nhưng đầu năm nay bôi dưỡng ra mấy người có thể dùng quá khó khăn, cho nên anh ta vân dốc lòng dạy bảo vài câu.
Nếu Lý Khải Lâm cứ bị dọa sợ như vậy, vậy thì con chó này vô dụng rồi.
Lý Khải Lâm nghe thấy thế liên tục gật đầu: “Đã rõ, đã rõ ạI”
“Nhưng mà tên nhóc này coi như không có quyên uy của tôi, ở trước mặt mọi người hủy đi lệnh bài của tôi, như vậy là không nể mặt tôi”
Tạ Doãn Thần thản nhiên đi tới bên cạnh một bàn cờ, tự mình bắt đầu chơi.
“Lệnh bài kia đi theo tôi hai mươi mấy năm, vẫn luôn như thấy lệnh bài như gặp người!”
“Đừng nói là ở thủ đô, cho dù là cả Đại Hạ này, có mấy người không dám nể mặt tôi?”
“Mấy năm nay, mỗi ngày đều vả mặt người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị người khác vả mặt!”
Tạ Doãn Thần vô cùng cảm khái, tên tuổi của sáu thế tử ở thủ đô, nói ra có thể đè chết vô số người.
Hôm nay gặp được một tên không sợ, đúng là rất hiếm có! “Tên nhóc đó đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Không có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người!”
Lúc này vẻ mặt Lý Khải Lâm bình tĩnh hơn một
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.