Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1864
N-H
20/04/2021
“Hai bọn họ không phải uyên ương đồng mệnh sao?”
“Đến lúc đó, tôi sẽ thanh toán bọn họ, khiến bọn họ ôm nhau cùng chết!”
“Á...
Ảo tưởng tới cảnh tượng giết chết Bùi Nguyên Minh, khóe miệng Kim Tuyết Ngọc nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Nhưng mà nói được nửa, bỗng nhiên toàn thân bà ta cứng đờ, cảm đầu ngã quy xuống giường bệnh lân nữa.
Uông Vĩ Thành nhìn qua theo bản năng, chỉ thấy lúc này tươi cười trên mặt Kim Tuyết Ngọc cứng đờ, nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà hai tay cô ta vươn ra giỗng như móng gà, nhìn giương nanh múa vuốt, nhưng tư thế này cũng không có biện pháp khôi phục.
Kim Tuyết Ngọc vốn mang theo vài phần hung hãn, lúc này trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi bao phủ, cô ta dùng sức lực cuối cùng đau đớn hét lên: “Ông Uông! Không còn kịp nữa!”
“Đồng ý với cậu ta! Đồng ý với cậu ta tất cả điêu kiện đi!”
“Bảo cậu ta chữa khỏi cho tôi! Nhanh lên!”
Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh ăn sáng xong, dẫn theo Uông Linh Đan vẻ mặt hờ hững tiến vào trong phòng bệnh VỊP ở bệnh viện Thiên Ái thủ đô.
Bởi vì tối hôm qua di động tắt máy, sáng nay lúc Bùi Nguyên Minh khởi động máy, thì nhận được hơn mười thông báo.
Uông Vĩ Thành gần như cách nửa tiếng sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Sáng hôm nay không dễ dàng gì mới gọi được, ông ta lại càng không ngừng khẩn cầu và cầu xin, chỉ hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể ra tay, khiến Kim Tuyết Ngọc khôi phục.
Đồng thời ông ta còn nói với Bùi Nguyên Minh mình chấp nhận tất cả điều kiện của anh.
Trừ chuyện đó ra, ông ta còn có thể cho Bùi Nguyên Minh ba mươi lăm nghìn tỷ, chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể chữa khỏi bệnh cho Kim Tuyết Ngọc.
Trải qua cả đêm hành hạ, cho dù là Uông Vĩ Thành hay là Kim Tuyết Ngọc đều hao hết tâm lực.
Cho nên Bùi Nguyên Minh không lằng nhằng nữa, mà dẫn theo Uông Linh Đan đi thẳng tới nơi này.
“Gậu Bùi, cuối cùng cậu cũng đến rồi”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đẩy cửa đi vào, Uông Vĩ Thành trực tiếp tiến lên đón, trên gương mặt tràn ngập lo lắng.
“Nhanh, nhanh khám cho Tuyết Ngọc xem!”
“Tối hôm qua cô ấy vẫn còn rất tốt, nhưng đột nhiên toàn thân hoàn toàn cứng đờ, ngay cả tươi cười trên mặt đều không biến mất!”
“Tôi lo lắng cô ấy thật sự sẽ ngủ bất tỉnh như vậy, hoàn toàn biến thành người sống thực vật!”
Uông Vĩ Thành thân là phó hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, coi như là người trải qua nhiều sóng to gió lớn.
Nhưng vì chuyện của Kim Tuyết Ngọc, có thể
“Đến lúc đó, tôi sẽ thanh toán bọn họ, khiến bọn họ ôm nhau cùng chết!”
“Á...
Ảo tưởng tới cảnh tượng giết chết Bùi Nguyên Minh, khóe miệng Kim Tuyết Ngọc nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Nhưng mà nói được nửa, bỗng nhiên toàn thân bà ta cứng đờ, cảm đầu ngã quy xuống giường bệnh lân nữa.
Uông Vĩ Thành nhìn qua theo bản năng, chỉ thấy lúc này tươi cười trên mặt Kim Tuyết Ngọc cứng đờ, nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà hai tay cô ta vươn ra giỗng như móng gà, nhìn giương nanh múa vuốt, nhưng tư thế này cũng không có biện pháp khôi phục.
Kim Tuyết Ngọc vốn mang theo vài phần hung hãn, lúc này trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi bao phủ, cô ta dùng sức lực cuối cùng đau đớn hét lên: “Ông Uông! Không còn kịp nữa!”
“Đồng ý với cậu ta! Đồng ý với cậu ta tất cả điêu kiện đi!”
“Bảo cậu ta chữa khỏi cho tôi! Nhanh lên!”
Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh ăn sáng xong, dẫn theo Uông Linh Đan vẻ mặt hờ hững tiến vào trong phòng bệnh VỊP ở bệnh viện Thiên Ái thủ đô.
Bởi vì tối hôm qua di động tắt máy, sáng nay lúc Bùi Nguyên Minh khởi động máy, thì nhận được hơn mười thông báo.
Uông Vĩ Thành gần như cách nửa tiếng sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Sáng hôm nay không dễ dàng gì mới gọi được, ông ta lại càng không ngừng khẩn cầu và cầu xin, chỉ hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể ra tay, khiến Kim Tuyết Ngọc khôi phục.
Đồng thời ông ta còn nói với Bùi Nguyên Minh mình chấp nhận tất cả điều kiện của anh.
Trừ chuyện đó ra, ông ta còn có thể cho Bùi Nguyên Minh ba mươi lăm nghìn tỷ, chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể chữa khỏi bệnh cho Kim Tuyết Ngọc.
Trải qua cả đêm hành hạ, cho dù là Uông Vĩ Thành hay là Kim Tuyết Ngọc đều hao hết tâm lực.
Cho nên Bùi Nguyên Minh không lằng nhằng nữa, mà dẫn theo Uông Linh Đan đi thẳng tới nơi này.
“Gậu Bùi, cuối cùng cậu cũng đến rồi”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đẩy cửa đi vào, Uông Vĩ Thành trực tiếp tiến lên đón, trên gương mặt tràn ngập lo lắng.
“Nhanh, nhanh khám cho Tuyết Ngọc xem!”
“Tối hôm qua cô ấy vẫn còn rất tốt, nhưng đột nhiên toàn thân hoàn toàn cứng đờ, ngay cả tươi cười trên mặt đều không biến mất!”
“Tôi lo lắng cô ấy thật sự sẽ ngủ bất tỉnh như vậy, hoàn toàn biến thành người sống thực vật!”
Uông Vĩ Thành thân là phó hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, coi như là người trải qua nhiều sóng to gió lớn.
Nhưng vì chuyện của Kim Tuyết Ngọc, có thể
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.