Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 198
N-H
10/03/2021
Trong căn phòng bệnh cao cấp, Nạp Hoàng Chi đã tỉnh, có thể ngồi được bình thường rồi.
Nạp Nhã Lan khí chất khuynh thành, bây giờ lại giống như một bé gái ngồi bên cạnh nói chuyện với Nạp Hoàng Chi.
“Nhã Lan à, vừa nãy ông đã nghĩ kĩ rồi, chuyện lần này mặc dù là do Bùi Nguyên Minh mà ra, nhưng cũng không thể nói đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu ta, nếu không phải do ông cả tin đi đến địa bàn của Tôn Thắng, cũng sẽ không bị bắt làm con tin. Nói cho cùng cũng là tự chuốc vạ vào thân, cháu đừng có trách người ta.”
“Không những thế mà Bùi Nguyên Minh còn cứu hai ông cháu mình, đưa ông đến bệnh viện cứu chữa, nghe nói còn vì chuyện này của ông mà đắc tội không ít người, đây là đại ân nên cháu nhất định phải nhớ rõ.” Nạp Hoàng Chi thổn thức nói.
Thực ra ông vẫn còn muốn thử thách Bùi Nguyên Minh vài lần, nhưng bây giờ thì không cần nữa, từ lần này có thể biết được dù là phẩm hạnh, năng lực hay là thân thủ của Bùi Nguyên Minh đều vô cùng tốt. Một người như này mà có thể làm cháu rể của nhà họ Nạp thì là một chuyện may mắn như nào cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chi đột nhiên cười tít mắt nói: “Nhã Lan à, lúc ở chỗ đấu trường quyền anh ông thấy cháu rất lo cho Bùi Nguyên Minh, nói thật cho ông biết có phải cháu thích người ta rồi không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan đỏ lên: “Ông nội, ông đừng có đùa nữa, Bùi Nguyên Minh đã có vợ rồi.”
“Hahaha…” Nạp Hoàng Chi cười nhẹ, lắc đầu nói: “Các cháu đúng là trẻ người non dạ, không hiểu rằng phải quý trọng người trước mắt, cậu ta có vợ rồi thì sao? Ông đã điều tra rồi, cậu ta làm rể nhà họ Trịnh nhưng không có tiếng nói trong gia đình, thậm chí đã kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa được nắm tay vợ của mình một lần, cháu nghĩ là hai người họ có tình cảm với nhau sao?”
“Ông nghe nói người nhà họ Trịnh bên kia đang ép cậu ta ly hôn, đây đối với chúng ta chính là chuyện tốt. Nhã Lan, cháu không được bỏ lỡ cơ hội này, cố gắng phát huy dẫn cháu rể về cho ông, chỉ cần cậu ta đồng ý ở rể thì tài sản của nhà họ Nạp sau này sẽ là của hai con rồi!”
Nạp Nhã Lan dở khóc dở cười nói: “Ông nội, chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu cả, hơn nữa anh ấy sẽ không đồng ý ở rể đâu.”
Nạp Hoàng chi cười nói: “Trước lạ sau quen, Nhã Lan, không có một người đàn ông bên cạnh, cháu sẽ không tranh được với hai anh của cháu đâu.”
Lúc nghe đến câu này thì nụ cười trên môi của Nạp Nhã Lan biến mất, quay trở lại khí chất lạnh lùng.
Nạp Hoàng Chi sớm đã quen với tính cách của cô, cười cười không nói gì
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng bệnh.
Nạp Nhã Lan lạnh lùng nói: “Mời vào.”
Bùi Nguyễn Minh được nhường đi vào trước, tiếp sau đó mới là Nạp Thừa
Trạch và Trình Tiên.
Nhìn thấy Nạp Hoàng Chi đã tỉnh lại, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đại sư Nạp, ông không sao là cháu thấy yên tâm rồi.”
“Sao cháu lại nói thế, lần này nếu không phải có cháu giúp đỡ thì cái mạng già này của ông sợ là không giữ được rồi.”
“Đây không phải là công của cháu, nếu không phải lúc đó phó viện trưởng Trình lập tức phẫu thuật cho đại sư thì bây giờ cháu không biết phải làm sao nữa.” Trong lúc nói Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trình Tiên: “Đây là phó viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện- phó viện trưởng Trình, sau này
nữa. vẫn mong đại sư Nạp để ý hơn.”
Nạp Hoàng Chi nhìn Trình Tiên với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ bác sĩ cứu mình lại là một người trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, ông vô thức nhìn Nạp Nhã Lan, nếu cháu không cố gắng thì người ta có khả năng sẽ có người mới đó.
Lúc nhìn thấy Trình Tiên, Nạp Nhã Lan cũng có phần kinh ngạc, cô nghe
nói người phẫu thuật cho Nạp Hoàng Chi là một nữ thần y danh tiếng, nhưng
không ngờ lại trẻ như vậy.
“Bác sĩ Trình, mời ngồi, lần này mạng của lão già đây là do bác sĩ Trình cứu về, ân cứu mạng không thể nói hết bằng lời, sau này nếu có việc gì cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Nạp thì cứ nói.” Nạp Hoàng Chi cười nói.
“Cứu người là điều bác sĩ nên làm, ngài không cần khách khí.” Trình Tiên khách sáo nói.
Đồng thời ánh mắt của cô vô thức dừng trên người Nạp Nhã Lan, khí chất, vẻ ngoài hay dáng người của nữ nhân này đều rất đẹp, đặc biệt là gia thế của cô ấy cũng rất kinh người, lúc nhìn Nạp Nhã Lan, Trình Nghiên thấp thoáng cảm thấy sự uy hiếp.
Nạp Nhã Lan khẽ nhíu mày khi nhìn Trình Tiên, cô không chủ động nói chuyện, lúc này bầu không khí trong phòng bệnh rất kì quái.
“Khụ, ông cụ, lần này tôi đến muộn khiến ông gặp phải đại nạn, mong ông tha thứ.” Nạp Thừa Trạch đứng đằng sau là người đầu tiên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, vì thế mới nhận tội với Nạp Hoàng Chi để hóa giải bầu không khí.
“Ô, là cậu hả” Nạp Hoàng Chi đương nhiên là biết những người trong chi thứ, nhẹ gật đầu nói: “Nói như vậy, bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Nạp chúng ta?”
“Vâng.” Nạp Thừa Trạch trả lời.
Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh cười nói: “Đại sư Nạp, chắc ông chưa biết, vừa nãy Nạp Thừa Trạch nghe nói bác sĩ Trình Tiên là người cứu mạng ông nên đã cất nhắc cho cô ấy lên làm phó viện trưởng, còn vì cô ấy lập ra một quỹ từ thiện để cứu người bị thương nhưng không có khả năng chi trả viện phí, nhà họ Nạp đúng là nhiều nhân tài.”
Nạp Nhã Lan khí chất khuynh thành, bây giờ lại giống như một bé gái ngồi bên cạnh nói chuyện với Nạp Hoàng Chi.
“Nhã Lan à, vừa nãy ông đã nghĩ kĩ rồi, chuyện lần này mặc dù là do Bùi Nguyên Minh mà ra, nhưng cũng không thể nói đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu ta, nếu không phải do ông cả tin đi đến địa bàn của Tôn Thắng, cũng sẽ không bị bắt làm con tin. Nói cho cùng cũng là tự chuốc vạ vào thân, cháu đừng có trách người ta.”
“Không những thế mà Bùi Nguyên Minh còn cứu hai ông cháu mình, đưa ông đến bệnh viện cứu chữa, nghe nói còn vì chuyện này của ông mà đắc tội không ít người, đây là đại ân nên cháu nhất định phải nhớ rõ.” Nạp Hoàng Chi thổn thức nói.
Thực ra ông vẫn còn muốn thử thách Bùi Nguyên Minh vài lần, nhưng bây giờ thì không cần nữa, từ lần này có thể biết được dù là phẩm hạnh, năng lực hay là thân thủ của Bùi Nguyên Minh đều vô cùng tốt. Một người như này mà có thể làm cháu rể của nhà họ Nạp thì là một chuyện may mắn như nào cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chi đột nhiên cười tít mắt nói: “Nhã Lan à, lúc ở chỗ đấu trường quyền anh ông thấy cháu rất lo cho Bùi Nguyên Minh, nói thật cho ông biết có phải cháu thích người ta rồi không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan đỏ lên: “Ông nội, ông đừng có đùa nữa, Bùi Nguyên Minh đã có vợ rồi.”
“Hahaha…” Nạp Hoàng Chi cười nhẹ, lắc đầu nói: “Các cháu đúng là trẻ người non dạ, không hiểu rằng phải quý trọng người trước mắt, cậu ta có vợ rồi thì sao? Ông đã điều tra rồi, cậu ta làm rể nhà họ Trịnh nhưng không có tiếng nói trong gia đình, thậm chí đã kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa được nắm tay vợ của mình một lần, cháu nghĩ là hai người họ có tình cảm với nhau sao?”
“Ông nghe nói người nhà họ Trịnh bên kia đang ép cậu ta ly hôn, đây đối với chúng ta chính là chuyện tốt. Nhã Lan, cháu không được bỏ lỡ cơ hội này, cố gắng phát huy dẫn cháu rể về cho ông, chỉ cần cậu ta đồng ý ở rể thì tài sản của nhà họ Nạp sau này sẽ là của hai con rồi!”
Nạp Nhã Lan dở khóc dở cười nói: “Ông nội, chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu cả, hơn nữa anh ấy sẽ không đồng ý ở rể đâu.”
Nạp Hoàng chi cười nói: “Trước lạ sau quen, Nhã Lan, không có một người đàn ông bên cạnh, cháu sẽ không tranh được với hai anh của cháu đâu.”
Lúc nghe đến câu này thì nụ cười trên môi của Nạp Nhã Lan biến mất, quay trở lại khí chất lạnh lùng.
Nạp Hoàng Chi sớm đã quen với tính cách của cô, cười cười không nói gì
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng bệnh.
Nạp Nhã Lan lạnh lùng nói: “Mời vào.”
Bùi Nguyễn Minh được nhường đi vào trước, tiếp sau đó mới là Nạp Thừa
Trạch và Trình Tiên.
Nhìn thấy Nạp Hoàng Chi đã tỉnh lại, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đại sư Nạp, ông không sao là cháu thấy yên tâm rồi.”
“Sao cháu lại nói thế, lần này nếu không phải có cháu giúp đỡ thì cái mạng già này của ông sợ là không giữ được rồi.”
“Đây không phải là công của cháu, nếu không phải lúc đó phó viện trưởng Trình lập tức phẫu thuật cho đại sư thì bây giờ cháu không biết phải làm sao nữa.” Trong lúc nói Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trình Tiên: “Đây là phó viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện- phó viện trưởng Trình, sau này
nữa. vẫn mong đại sư Nạp để ý hơn.”
Nạp Hoàng Chi nhìn Trình Tiên với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ bác sĩ cứu mình lại là một người trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, ông vô thức nhìn Nạp Nhã Lan, nếu cháu không cố gắng thì người ta có khả năng sẽ có người mới đó.
Lúc nhìn thấy Trình Tiên, Nạp Nhã Lan cũng có phần kinh ngạc, cô nghe
nói người phẫu thuật cho Nạp Hoàng Chi là một nữ thần y danh tiếng, nhưng
không ngờ lại trẻ như vậy.
“Bác sĩ Trình, mời ngồi, lần này mạng của lão già đây là do bác sĩ Trình cứu về, ân cứu mạng không thể nói hết bằng lời, sau này nếu có việc gì cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Nạp thì cứ nói.” Nạp Hoàng Chi cười nói.
“Cứu người là điều bác sĩ nên làm, ngài không cần khách khí.” Trình Tiên khách sáo nói.
Đồng thời ánh mắt của cô vô thức dừng trên người Nạp Nhã Lan, khí chất, vẻ ngoài hay dáng người của nữ nhân này đều rất đẹp, đặc biệt là gia thế của cô ấy cũng rất kinh người, lúc nhìn Nạp Nhã Lan, Trình Nghiên thấp thoáng cảm thấy sự uy hiếp.
Nạp Nhã Lan khẽ nhíu mày khi nhìn Trình Tiên, cô không chủ động nói chuyện, lúc này bầu không khí trong phòng bệnh rất kì quái.
“Khụ, ông cụ, lần này tôi đến muộn khiến ông gặp phải đại nạn, mong ông tha thứ.” Nạp Thừa Trạch đứng đằng sau là người đầu tiên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, vì thế mới nhận tội với Nạp Hoàng Chi để hóa giải bầu không khí.
“Ô, là cậu hả” Nạp Hoàng Chi đương nhiên là biết những người trong chi thứ, nhẹ gật đầu nói: “Nói như vậy, bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Nạp chúng ta?”
“Vâng.” Nạp Thừa Trạch trả lời.
Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh cười nói: “Đại sư Nạp, chắc ông chưa biết, vừa nãy Nạp Thừa Trạch nghe nói bác sĩ Trình Tiên là người cứu mạng ông nên đã cất nhắc cho cô ấy lên làm phó viện trưởng, còn vì cô ấy lập ra một quỹ từ thiện để cứu người bị thương nhưng không có khả năng chi trả viện phí, nhà họ Nạp đúng là nhiều nhân tài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.