Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 200
N-H
10/03/2021
“Nói ra thì đứa con rể của nhà họ Trịnh các người cũng là một nhân vật truyền kì nha, tôi khó mà có thể tưởng tượng được một người đàn ông có thể bất tài đến mức nào. Nghe nói hắn ta ở nhà các người có địa vị còn không bằng một con chó, mỗi ngày không phải làm việc nhà thì là bị đánh, thậm chí muốn tiêu tiền cũng phải xin vợ, người như này đúng là làm mất hết mặt cánh đàn ông mà!”
Trịnh Chí Dụng nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng chỉ như vậy, anh Thức anh không biết hắn ta vô dụng như thế nào đâu, đừng nói đến giặt quần áo nấu cơm, nghe nói ngay cả giày của bạn thân vợ hắn ta cũng là do hắn ta giặt. Hơn nữa còn không có tư cách ngồi trên bàn ăn cơm mà chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác để lại.”
Nói đến đây Trịnh Chí Dụng liền cảm thấy ghê tởm, nhịn không được nôn khan vài lần.
“Mẹ kiếp, đây cũng quá vô dụng rồi, tôi mà gặp phải loại người này chắc là một tát tát chết hắn ta luôn, đúng là làm mất hết mặt cánh đàn ông! Loại người nhữ này mà vẫn còn sống chính là nỗi nhục của đàn ông chúng ta!” Vẻ mặt Trần Văn Thức đúng là không còn gì để nói, bọn hắn là người trong hắc đạo, làm sao có thể chịu được những người ăn cơm mềm? Hơn nữa còn là loại bất tài như này.
“Haizzz.” Trịnh Chí Dụng cảm thán nói: “Không sai, người như hắn ta không xứng làm đàn ông, tôi nhiều lần muốn cởi quần hắn ra xem xem, hắn ta rốt cuộc được cấu tạo như nào, thật là cả thiên hạ không tìm được người thứ hai!”
“Đúng rồi.” Trần Văn Thức như nghĩ đến gì đó: “Nghe nói, người chị này của anh là mỹ nhân nổi tiếng của nhà họ Trịnh, đứa con rể này đúng là có diễm phúc mà..” %3D “Hừ, chỉ dựa vào hắn ta?” Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói: “Cái tên bất tài này, kết hôn ba năm rồi mà ngay cả tay của Trịnh Tuyết Dương cũng chưa từng nắm qua, vẫn luôn ngủ ở trong phòng đọc sách, có nhiều lúc tôi không hiểu tên bất tài hắn rốt cuộc là muốn cái gì?
Trần Văn Thức nghe đến đây liền lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa mà nói: “Kết hôn ba năm rồi mà chưa từng nắm tay? Đây không phải là giống như quả phụ sao? Haizz, chị gái của anh đúng là đáng thương mà…”
Trịnh Chí Dụng khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười như đã hiểu ý. Đều là đàn ông mà, có một số lời không cần nói ra nhưng anh ta vẫn hiểu được Trần Văn Thức đang nghĩ gì.
Mặc dù Trịnh Chí Dụng rất bất mãn với Trịnh Tuyết Dương, nhưng mà đơn thuần nhìn từ phương diện của một người đàn ông thì cô ta đúng thật là tuyệt thế giai nhân, không những dáng người đẹp mà dung mạo, khí chất cũng đều hơn người. Năm đó khi chưa gả cho Bùi Nguyên Minh, không biết là có bao nhiêu cậu ấm giẫm nát bậc cửa nhà họ Trịnh đòi cưới cô ta.
Nếu như Trần Văn Thức với Trịnh Tuyết Dương thực sự xảy ra quan hệ, thì không phải chỉ cần dựa vào cái danh “bại hoại gia phong” liền có thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng liền lộ ra nụ cười hèn hạ, nói: “Anh Thức, có một số lời không cần nói ra anh và tôi đều hiểu, chỉ cần anh Thức muốn tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh”
“Không tồi, quả nhiên là một người thông minh! Nếu mà đã quyết định như này thì ngày mai tôi sẽ bắt đầu hành động như đã ước hẹn, có điều tôi nói trước, đây là người thân của anh nên phải thêm tiền!” Trần Văn Thức cười híp mắt chặn ngang tay trên chồng tiền.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Trịnh Chí Dụng mặc dù trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn tươi cười như không có việc gì, chỉ cần có thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi Trịnh gia, để cho anh ta có thể tiếp nhận hạng mục trung tâm thương mại thì mấy tỉ trong mắt anh ta không là cái gì.
Ở ngoại ô phía tây của thành phố Hải Dương, khu thắng cảnh 5A, nơi phong cảnh đẹp đẽ bên cạnh hồ nước là một ngôi nhà ba tầng mang phong cách cổ điển.
Ngôi nhà này nằm ở vị trí đẹp nhất của thắng cảnh, nằm ở trên long mạch, đây chính là một trong những sản nghiệp của Nạp Thừa Trạch ở thành phố Hải Dương.
Có điều theo như ý của anh ta, từ sau khi mua chỗ này thì chưa có ai ở, luôn muốn để lại làm quà tặng cho ông cụ, nhưng không tìm được cơ hội, hôm nay cơ hội đến liền tặng cho ông cụ.
Nạp Thừa Trạch là một người rất rõ ràng, sau khi đưa người đến anh ta không hề có ý muốn ở lại mà rời đi luôn.
Ngoại trừ Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan, Bùi Nguyên Minh cũng đến.
Ngồi trên sofa trong phòng khách, Bùi Nguyên Minh không hề có cảm giác mất tự nhiên, anh biết Nạp Hoàng Chi muốn anh đến đây là có chuyện muốn nói.
Nạp Hoàng Chi tâm tình khá tốt ngồi ở sofa đối diện, mặc dù trên đầu đang quấn băng gạt, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào. Ông nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc xong mới cười nói: “Chuyện tối nay thật sự là cảm ơn cháu rồi.”
“Đại sư Nạp khách khí quá, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Bùi Nguyên Minh hơi cười nói.
“Lần đầu tiên ông gặp cháu thì chỉ cảm thấy cháu là một người giám định có ánh mắt rất tốt mà thôi, nhưng lần thứ hai nhìn thấy cháu thì cháu đã cho ông một niềm kinh hỉ. Ông nghe nói Vịnh Xuân quyền, người bình thường học chỉ là khua tay múa chân, phải là người thật sự có thiên phú mới có thể học được những tinh hoa trong đó, mới có thể khiến cho một môn quyền được coi là dành cho phái nữ dùng đến có thần như vậy. Mà thiên phú của cháu xuất chúng như vậy thật là vượt qua ngoài tưởng tượng của ông” Nạp Hoàng Chi tươi cười nói.
Nạp Nhã Lan ngồi bên cạnh vừa rót trà vừa nhìn lén Bùi Nguyên Minh, mặc dù cô biết Nạp Hoàng Chi rất coi trọng Bùi Nguyễn Minh nhưng không ngờ lại coi trọng đến mức này. “Không biết đại sư Nạp gọi cháu đến đây là có gì phân phó.” Bùi Nguyên Minh cười cười, không hề khách sáo mà nói trực tiếp vào vấn đề.
Trịnh Chí Dụng nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng chỉ như vậy, anh Thức anh không biết hắn ta vô dụng như thế nào đâu, đừng nói đến giặt quần áo nấu cơm, nghe nói ngay cả giày của bạn thân vợ hắn ta cũng là do hắn ta giặt. Hơn nữa còn không có tư cách ngồi trên bàn ăn cơm mà chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác để lại.”
Nói đến đây Trịnh Chí Dụng liền cảm thấy ghê tởm, nhịn không được nôn khan vài lần.
“Mẹ kiếp, đây cũng quá vô dụng rồi, tôi mà gặp phải loại người này chắc là một tát tát chết hắn ta luôn, đúng là làm mất hết mặt cánh đàn ông! Loại người nhữ này mà vẫn còn sống chính là nỗi nhục của đàn ông chúng ta!” Vẻ mặt Trần Văn Thức đúng là không còn gì để nói, bọn hắn là người trong hắc đạo, làm sao có thể chịu được những người ăn cơm mềm? Hơn nữa còn là loại bất tài như này.
“Haizzz.” Trịnh Chí Dụng cảm thán nói: “Không sai, người như hắn ta không xứng làm đàn ông, tôi nhiều lần muốn cởi quần hắn ra xem xem, hắn ta rốt cuộc được cấu tạo như nào, thật là cả thiên hạ không tìm được người thứ hai!”
“Đúng rồi.” Trần Văn Thức như nghĩ đến gì đó: “Nghe nói, người chị này của anh là mỹ nhân nổi tiếng của nhà họ Trịnh, đứa con rể này đúng là có diễm phúc mà..” %3D “Hừ, chỉ dựa vào hắn ta?” Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói: “Cái tên bất tài này, kết hôn ba năm rồi mà ngay cả tay của Trịnh Tuyết Dương cũng chưa từng nắm qua, vẫn luôn ngủ ở trong phòng đọc sách, có nhiều lúc tôi không hiểu tên bất tài hắn rốt cuộc là muốn cái gì?
Trần Văn Thức nghe đến đây liền lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa mà nói: “Kết hôn ba năm rồi mà chưa từng nắm tay? Đây không phải là giống như quả phụ sao? Haizz, chị gái của anh đúng là đáng thương mà…”
Trịnh Chí Dụng khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười như đã hiểu ý. Đều là đàn ông mà, có một số lời không cần nói ra nhưng anh ta vẫn hiểu được Trần Văn Thức đang nghĩ gì.
Mặc dù Trịnh Chí Dụng rất bất mãn với Trịnh Tuyết Dương, nhưng mà đơn thuần nhìn từ phương diện của một người đàn ông thì cô ta đúng thật là tuyệt thế giai nhân, không những dáng người đẹp mà dung mạo, khí chất cũng đều hơn người. Năm đó khi chưa gả cho Bùi Nguyên Minh, không biết là có bao nhiêu cậu ấm giẫm nát bậc cửa nhà họ Trịnh đòi cưới cô ta.
Nếu như Trần Văn Thức với Trịnh Tuyết Dương thực sự xảy ra quan hệ, thì không phải chỉ cần dựa vào cái danh “bại hoại gia phong” liền có thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng liền lộ ra nụ cười hèn hạ, nói: “Anh Thức, có một số lời không cần nói ra anh và tôi đều hiểu, chỉ cần anh Thức muốn tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh”
“Không tồi, quả nhiên là một người thông minh! Nếu mà đã quyết định như này thì ngày mai tôi sẽ bắt đầu hành động như đã ước hẹn, có điều tôi nói trước, đây là người thân của anh nên phải thêm tiền!” Trần Văn Thức cười híp mắt chặn ngang tay trên chồng tiền.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Trịnh Chí Dụng mặc dù trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn tươi cười như không có việc gì, chỉ cần có thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi Trịnh gia, để cho anh ta có thể tiếp nhận hạng mục trung tâm thương mại thì mấy tỉ trong mắt anh ta không là cái gì.
Ở ngoại ô phía tây của thành phố Hải Dương, khu thắng cảnh 5A, nơi phong cảnh đẹp đẽ bên cạnh hồ nước là một ngôi nhà ba tầng mang phong cách cổ điển.
Ngôi nhà này nằm ở vị trí đẹp nhất của thắng cảnh, nằm ở trên long mạch, đây chính là một trong những sản nghiệp của Nạp Thừa Trạch ở thành phố Hải Dương.
Có điều theo như ý của anh ta, từ sau khi mua chỗ này thì chưa có ai ở, luôn muốn để lại làm quà tặng cho ông cụ, nhưng không tìm được cơ hội, hôm nay cơ hội đến liền tặng cho ông cụ.
Nạp Thừa Trạch là một người rất rõ ràng, sau khi đưa người đến anh ta không hề có ý muốn ở lại mà rời đi luôn.
Ngoại trừ Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan, Bùi Nguyên Minh cũng đến.
Ngồi trên sofa trong phòng khách, Bùi Nguyên Minh không hề có cảm giác mất tự nhiên, anh biết Nạp Hoàng Chi muốn anh đến đây là có chuyện muốn nói.
Nạp Hoàng Chi tâm tình khá tốt ngồi ở sofa đối diện, mặc dù trên đầu đang quấn băng gạt, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào. Ông nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc xong mới cười nói: “Chuyện tối nay thật sự là cảm ơn cháu rồi.”
“Đại sư Nạp khách khí quá, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Bùi Nguyên Minh hơi cười nói.
“Lần đầu tiên ông gặp cháu thì chỉ cảm thấy cháu là một người giám định có ánh mắt rất tốt mà thôi, nhưng lần thứ hai nhìn thấy cháu thì cháu đã cho ông một niềm kinh hỉ. Ông nghe nói Vịnh Xuân quyền, người bình thường học chỉ là khua tay múa chân, phải là người thật sự có thiên phú mới có thể học được những tinh hoa trong đó, mới có thể khiến cho một môn quyền được coi là dành cho phái nữ dùng đến có thần như vậy. Mà thiên phú của cháu xuất chúng như vậy thật là vượt qua ngoài tưởng tượng của ông” Nạp Hoàng Chi tươi cười nói.
Nạp Nhã Lan ngồi bên cạnh vừa rót trà vừa nhìn lén Bùi Nguyên Minh, mặc dù cô biết Nạp Hoàng Chi rất coi trọng Bùi Nguyễn Minh nhưng không ngờ lại coi trọng đến mức này. “Không biết đại sư Nạp gọi cháu đến đây là có gì phân phó.” Bùi Nguyên Minh cười cười, không hề khách sáo mà nói trực tiếp vào vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.