Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2069
N-H
02/05/2021
Trong nháy mắt mà thôi, Đường Thanh Phong, một trong những nhân vật
lớn của Thủ đô đã sưng đỏ hai bên mặt, khuôn mặt trở nên dữ tợn mà vặn
vẹo.
Một đám người vây xem đều hoảng hốt.
Hung hăng càn quấy coi trời bằng vung!
Đã lâu không nhìn thấy người đàn ông như vậy rồi.
Cho dù là trước mặt nhân vật lớn như Đường Thanh Phong này đều có thể tùy ý làm bậy, đây mới là thật đàn ông!
Đàn ông bình thường gặp phải trường hợp như vậy, khá một chút thì hết lời ngon ngọt, mang ra chỗ dựa vững chắc, chỉ cầu một chút mặt mũi.
Yếu một chút hì tám phần mười sẽ trực tiếp quỳ xuống, hận không thể lấy cả tổ tông mười tám đời của mình ra để cầu xin.
Chỉ có thể nói đàn ông như vậy quá hiếm thấy!
Tuy rằng vẻ mặt Triệu Thanh Hạm cũng chấn động, nhưng trong lòng rõ ràng có vài phân khó chịu.
Cô ta nghĩ chỉ có Biên Bất Phụ mới có tư cách trấn áp toàn trường như vậy.
Một tên nhà quê như Bùi Nguyên Minh có tư cách gì mà đoạt danh tiếng trong trường hợp này chứ?
“Bùi Nguyên Minh! Anh cứ gây sự như vậy chẳng những không qua được Thanh Phong Đường mà càng không qua được cảnh sát Thủ đô đâu!”
“Hậu quả như thế anh có thể gánh chịu à?”
“Tôi cho anh biết, lúc này anh nghìn vạn lân đừng liên lụy đến chúng tôi, chúng tôi sẽ không ra mặt cho anh đâu!”
Đối mặt với Triệu Thanh Hạm hô to gọi nhỏ, vẻ mặt Hạ Vân lạnh đi, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Triệu Thanh Hạm nheo mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Hạ Vân, đây là sự thật đó!”
“Thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này không chỉ tới nơi này gây chuyện thị phi, nhưng lại đoạt súng của cảnh sát, anh dương oai như vậy hậu quả rất nghiêm trọng!”
Nghe được Triệu Thanh Hạm nói, lúc này Đường Thanh Phong cũng phản ứng lại, ông ta cười một tiếng nói: “Thằng nhóc họ Bùi, cậu có nghe thấy không, hậu quả rất nghiêm trọng đấy!”
“Hơn nữa, nếu như hôm nay cậu không giết chết tôi, kết cục của cậu và Hạ Vân đều sẽ rất thảm!”
“Pằng..”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp để họng súng ở trên đùi Đường Thanh Phong bóp cò.
Một tiếng vang thật lớn, Đường Thanh Phong chấn động cả người, thất tha thất thiểu lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt đau đớn cực kỳ.
Ông ta tức giận không thôi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, thế nào cũng không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại dám thực sự nổ súng.
Mà những tên đàn em cơ bắp tùy thời chuẩn bị làm khó dễ đều là vẻ mặt sững sờ.
Bọn họ trong ngày thường cũng đã quen ngang ngược bắt nạt nam ức hiếp nữ rồi.
Vốn bọn họ chuẩn bị nhân lúc Bùi Nguyên Minh sơ xuất mà làm khó dễ, nhưng là không ngờ được Bùi Nguyên Minh vậy mà thực sự dám ra tay!
Vị này không dễ chọc!
Triệu Thanh Hạm cũng bị Bùi Nguyên Minh làm cho càng hoảng sợ, lúc này trực tiếp núp ở phía sau Biên Bất Phụ, cả người lạnh run.
Hạ Vân lại là vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc Minh”
Mặc dù cô ta biết thân phận Bùi Nguyên Minh, thế nhưng bác cả Trầm Tú Tùng của cô ta luôn luôn đều là theo lẽ công mà làm việc.
Hiện tại Lâm Khang Dụ không ở Thủ đô.
Một khi Bùi Nguyên Minh thực sự giết người, như vậy thực sự sẽ mất mạng rồi.
“Đường Thanh Phong.”
Lúc này Bùi Nguyên Minh nhằm thăng họng súng vào ót Đường Thanh Phong, dí đến ót ông ta nổi lên một vòng tròn đỏ.
“Vừa rồi chẳng qua là một lời cảnh cáo mà thôi”
“Nếu như ông cảm thấy mạng nhỏ của ông không quan trọng thì ông có thể tiếp tục tranh cãi “Cùng lăm thì tôi giết ông trước, rồi sau đó tự mình đi vào tìm người”
“Tôi cũng không tin sau khi ông chết, Thanh Phong Đường các người cây đổ bây khi tan, tôi còn không tìm được người!”
“Mà chỉ cần tìm được người, thì tương đương với tìm được chứng cứ xác thực các người bãt cóc, đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ vô tội”
“Muốn làm gì thì ông ta xem lựa chọn của ông đi”
“Thế nhưng tôi phải nói cho ông một câu đôi khi một ý nghĩ là lên thiên đường mà một ý nghĩ cũng xuống địa ngục..”
Một đám người vây xem đều hoảng hốt.
Hung hăng càn quấy coi trời bằng vung!
Đã lâu không nhìn thấy người đàn ông như vậy rồi.
Cho dù là trước mặt nhân vật lớn như Đường Thanh Phong này đều có thể tùy ý làm bậy, đây mới là thật đàn ông!
Đàn ông bình thường gặp phải trường hợp như vậy, khá một chút thì hết lời ngon ngọt, mang ra chỗ dựa vững chắc, chỉ cầu một chút mặt mũi.
Yếu một chút hì tám phần mười sẽ trực tiếp quỳ xuống, hận không thể lấy cả tổ tông mười tám đời của mình ra để cầu xin.
Chỉ có thể nói đàn ông như vậy quá hiếm thấy!
Tuy rằng vẻ mặt Triệu Thanh Hạm cũng chấn động, nhưng trong lòng rõ ràng có vài phân khó chịu.
Cô ta nghĩ chỉ có Biên Bất Phụ mới có tư cách trấn áp toàn trường như vậy.
Một tên nhà quê như Bùi Nguyên Minh có tư cách gì mà đoạt danh tiếng trong trường hợp này chứ?
“Bùi Nguyên Minh! Anh cứ gây sự như vậy chẳng những không qua được Thanh Phong Đường mà càng không qua được cảnh sát Thủ đô đâu!”
“Hậu quả như thế anh có thể gánh chịu à?”
“Tôi cho anh biết, lúc này anh nghìn vạn lân đừng liên lụy đến chúng tôi, chúng tôi sẽ không ra mặt cho anh đâu!”
Đối mặt với Triệu Thanh Hạm hô to gọi nhỏ, vẻ mặt Hạ Vân lạnh đi, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Triệu Thanh Hạm nheo mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Hạ Vân, đây là sự thật đó!”
“Thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này không chỉ tới nơi này gây chuyện thị phi, nhưng lại đoạt súng của cảnh sát, anh dương oai như vậy hậu quả rất nghiêm trọng!”
Nghe được Triệu Thanh Hạm nói, lúc này Đường Thanh Phong cũng phản ứng lại, ông ta cười một tiếng nói: “Thằng nhóc họ Bùi, cậu có nghe thấy không, hậu quả rất nghiêm trọng đấy!”
“Hơn nữa, nếu như hôm nay cậu không giết chết tôi, kết cục của cậu và Hạ Vân đều sẽ rất thảm!”
“Pằng..”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp để họng súng ở trên đùi Đường Thanh Phong bóp cò.
Một tiếng vang thật lớn, Đường Thanh Phong chấn động cả người, thất tha thất thiểu lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt đau đớn cực kỳ.
Ông ta tức giận không thôi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, thế nào cũng không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại dám thực sự nổ súng.
Mà những tên đàn em cơ bắp tùy thời chuẩn bị làm khó dễ đều là vẻ mặt sững sờ.
Bọn họ trong ngày thường cũng đã quen ngang ngược bắt nạt nam ức hiếp nữ rồi.
Vốn bọn họ chuẩn bị nhân lúc Bùi Nguyên Minh sơ xuất mà làm khó dễ, nhưng là không ngờ được Bùi Nguyên Minh vậy mà thực sự dám ra tay!
Vị này không dễ chọc!
Triệu Thanh Hạm cũng bị Bùi Nguyên Minh làm cho càng hoảng sợ, lúc này trực tiếp núp ở phía sau Biên Bất Phụ, cả người lạnh run.
Hạ Vân lại là vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc Minh”
Mặc dù cô ta biết thân phận Bùi Nguyên Minh, thế nhưng bác cả Trầm Tú Tùng của cô ta luôn luôn đều là theo lẽ công mà làm việc.
Hiện tại Lâm Khang Dụ không ở Thủ đô.
Một khi Bùi Nguyên Minh thực sự giết người, như vậy thực sự sẽ mất mạng rồi.
“Đường Thanh Phong.”
Lúc này Bùi Nguyên Minh nhằm thăng họng súng vào ót Đường Thanh Phong, dí đến ót ông ta nổi lên một vòng tròn đỏ.
“Vừa rồi chẳng qua là một lời cảnh cáo mà thôi”
“Nếu như ông cảm thấy mạng nhỏ của ông không quan trọng thì ông có thể tiếp tục tranh cãi “Cùng lăm thì tôi giết ông trước, rồi sau đó tự mình đi vào tìm người”
“Tôi cũng không tin sau khi ông chết, Thanh Phong Đường các người cây đổ bây khi tan, tôi còn không tìm được người!”
“Mà chỉ cần tìm được người, thì tương đương với tìm được chứng cứ xác thực các người bãt cóc, đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ vô tội”
“Muốn làm gì thì ông ta xem lựa chọn của ông đi”
“Thế nhưng tôi phải nói cho ông một câu đôi khi một ý nghĩ là lên thiên đường mà một ý nghĩ cũng xuống địa ngục..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.