Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2073
N-H
02/05/2021
Biên Bất Phụ khẽ nhíu mày, nhưng không nói chuyện.
Vừa rồi quả thực anh ta gọi cho anh họ Biên Quan Nguyệt của anh ta, còn trước mặt của mọi người nói muốn anh ta giúp đỡ chăm sóc Bùi Nguyên Minh một chút.
Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lập tức đã đi ra, cái này có chút ngoài dự kiến của Biên Bất Phụ.
Nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ đánh giá Bùi Nguyên Minh, giống như muốn nhìn ra gì đó vậy.
“Tổng giám đốc Minh, anh không sao chứ?”
Hạ Vân rõ ràng thở ra một hơi.
Mẹ Hạ Vân cũng đã biết chân tướng, lúc này vẻ mặt cảm khái nói: “Minh à, trước đó là dì hiểu lâm cháu, chuyện hôm nay cám ơn cháu”
Bùi Nguyên Minh cười gật đầu nói: “Không có chuyện gì, hơn nữa chuyện hôm nay âm ï lớn như vậy, cháu nghĩ trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có bất kỳ người nào đến gây sự với dì nữa rồi”
“Hơn nữa, cháu đảm bảo dì rất nhanh thì có thể yên tâm to gan về nhà họ Trâm”
Mẹ Hạ Vân nghe vậy hơi sững sờ, nhưng bà ta cũng không nói gì nữa.
Lúc này, mấy người nổi tiếng trên mạng sau khi nghe thấy tin chạy tới đều sừng sô, có người khẽ nói: “Họ Bùi, cậu có thái độ gì đấy?”
“Rõ ràng là cậu Biên cứu cậu, vậy mà cậu lại chạy đi đến chỗ cô Vân tranh công!”
“Cậu có còn biết xấu hổ không hả?”
“Vì cái tên gây sự nhà cậu, cậu có biết cậu Biên cùng cô Hạm hao phí bao nhiêu sức lực không?”
“Nếu như không phải nể mặt cô Vân, chúng tôi căn bản cũng không muốn cứu cậu!”
Triệu Thanh Hạm quả thực vận dụng một chút năng lực, chủ yếu là lo lắng Bùi Nguyên Minh thực sự không ra, Triệu Quốc Thái sẽ tham gia việc này, liên lụy đến nhà họ Triệu.
Nếu không, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ Biên Bất Phụ.
Bùi Nguyên Minh vốn không muốn để ý đến đám người kia, nhưng khi nghe vậy lại quay đầu cười nhạt nói: “Thế à?”
“Vậy hôm nay tôi sẽ cảm tạ mọi người một chút, đặc biệt muốn cảm ơn cậu Biên”
Triệu Thanh Hạm thấy thái độ Bùi Nguyên Minh thay đổi, lúc này lạnh lùng nói: “Mấy người chúng tôi cũng không cần cảm tạ, đều là nể mặt Hạ Vân mà thôi, không có ra sức quá lớn gì.”
“Nhưng cậu Biên thì lại không giống thể!”
“Thân phận anh ta tôn quý như thể, lại vì anh đứng ra, cầu người ta hỗ trợ, anh không biết xấu hổ à?”
“Anh phải cảm tạ cậu Biên thật tốt!”
Nghe được Triệu Thanh Hạm nói, Biên Bất Phụ suy nghĩ một chút cũng không nói gì.
Anh họ Biên Quan Nguyệt của anh ta hình như là một đội trưởng, muốn thả một người hiềm nghỉ đi ra sẽ không có vấn đề quá lớn.
Hơn nữa có khổ chủ báo cảnh sát, Bùi Nguyên Minh bên này càng thêm không có việc gì.
Vừa nghĩ vậy, Biên Bất Phụ chắp hai tay sau lưng, yên tâm thoải mái mở miệng nói: “Cậu Minh, không cần cảm tạ tôi, một chút chuyện nhỏ mà thôi.”
“Các người có chỗ không biết, anh họ tôi ở sở cảnh sát Thủ đô khá có một chút thân phận địa vị “Thả một người hiềm nghỉ không có tội gì lớn mà thôi, cũng chỉ là chuyện một cú điện thoại”
“Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, tôi ở chỗ này cần cảnh cáo cậu một chút”
“Đây là một lần cuối cùng tôi nể mặt cô Vân ra tay!”
“Nếu như cậu cứ tự cho là đúng, lại tiếp tục phạm tội”
“Tôi đảm bảo, tuyệt đối tôi sẽ không giúp đỡ thả cậu ra nữa!”
“Dù sao, lặp đi lặp lại nhiều lần giúp cậu, cũng không phải là cứu cậu, mà là đang hại cậu!”
“Làm người ấy mà, phải có tự mình hiếu lấy, đừng có cảm giác môi lần mình đi làm bậy, sẽ có người tới giúp cậu chùi đít.”
Hạ Vân nghe vậy bật cười, nhưng lại không nói thêm cái gì, mà là đi qua một bên gọi điện thoại, bắt đâu dàn xếp cho mẹ của cô ta Tuy răng tiếp theo nhà họ Trâm có lẽ sẽ không dám ra tay với mẹ của cô ta, nhưng đảm bảo an toàn thì vân cân thiết.
Vừa rồi quả thực anh ta gọi cho anh họ Biên Quan Nguyệt của anh ta, còn trước mặt của mọi người nói muốn anh ta giúp đỡ chăm sóc Bùi Nguyên Minh một chút.
Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lập tức đã đi ra, cái này có chút ngoài dự kiến của Biên Bất Phụ.
Nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ đánh giá Bùi Nguyên Minh, giống như muốn nhìn ra gì đó vậy.
“Tổng giám đốc Minh, anh không sao chứ?”
Hạ Vân rõ ràng thở ra một hơi.
Mẹ Hạ Vân cũng đã biết chân tướng, lúc này vẻ mặt cảm khái nói: “Minh à, trước đó là dì hiểu lâm cháu, chuyện hôm nay cám ơn cháu”
Bùi Nguyên Minh cười gật đầu nói: “Không có chuyện gì, hơn nữa chuyện hôm nay âm ï lớn như vậy, cháu nghĩ trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có bất kỳ người nào đến gây sự với dì nữa rồi”
“Hơn nữa, cháu đảm bảo dì rất nhanh thì có thể yên tâm to gan về nhà họ Trâm”
Mẹ Hạ Vân nghe vậy hơi sững sờ, nhưng bà ta cũng không nói gì nữa.
Lúc này, mấy người nổi tiếng trên mạng sau khi nghe thấy tin chạy tới đều sừng sô, có người khẽ nói: “Họ Bùi, cậu có thái độ gì đấy?”
“Rõ ràng là cậu Biên cứu cậu, vậy mà cậu lại chạy đi đến chỗ cô Vân tranh công!”
“Cậu có còn biết xấu hổ không hả?”
“Vì cái tên gây sự nhà cậu, cậu có biết cậu Biên cùng cô Hạm hao phí bao nhiêu sức lực không?”
“Nếu như không phải nể mặt cô Vân, chúng tôi căn bản cũng không muốn cứu cậu!”
Triệu Thanh Hạm quả thực vận dụng một chút năng lực, chủ yếu là lo lắng Bùi Nguyên Minh thực sự không ra, Triệu Quốc Thái sẽ tham gia việc này, liên lụy đến nhà họ Triệu.
Nếu không, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ Biên Bất Phụ.
Bùi Nguyên Minh vốn không muốn để ý đến đám người kia, nhưng khi nghe vậy lại quay đầu cười nhạt nói: “Thế à?”
“Vậy hôm nay tôi sẽ cảm tạ mọi người một chút, đặc biệt muốn cảm ơn cậu Biên”
Triệu Thanh Hạm thấy thái độ Bùi Nguyên Minh thay đổi, lúc này lạnh lùng nói: “Mấy người chúng tôi cũng không cần cảm tạ, đều là nể mặt Hạ Vân mà thôi, không có ra sức quá lớn gì.”
“Nhưng cậu Biên thì lại không giống thể!”
“Thân phận anh ta tôn quý như thể, lại vì anh đứng ra, cầu người ta hỗ trợ, anh không biết xấu hổ à?”
“Anh phải cảm tạ cậu Biên thật tốt!”
Nghe được Triệu Thanh Hạm nói, Biên Bất Phụ suy nghĩ một chút cũng không nói gì.
Anh họ Biên Quan Nguyệt của anh ta hình như là một đội trưởng, muốn thả một người hiềm nghỉ đi ra sẽ không có vấn đề quá lớn.
Hơn nữa có khổ chủ báo cảnh sát, Bùi Nguyên Minh bên này càng thêm không có việc gì.
Vừa nghĩ vậy, Biên Bất Phụ chắp hai tay sau lưng, yên tâm thoải mái mở miệng nói: “Cậu Minh, không cần cảm tạ tôi, một chút chuyện nhỏ mà thôi.”
“Các người có chỗ không biết, anh họ tôi ở sở cảnh sát Thủ đô khá có một chút thân phận địa vị “Thả một người hiềm nghỉ không có tội gì lớn mà thôi, cũng chỉ là chuyện một cú điện thoại”
“Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, tôi ở chỗ này cần cảnh cáo cậu một chút”
“Đây là một lần cuối cùng tôi nể mặt cô Vân ra tay!”
“Nếu như cậu cứ tự cho là đúng, lại tiếp tục phạm tội”
“Tôi đảm bảo, tuyệt đối tôi sẽ không giúp đỡ thả cậu ra nữa!”
“Dù sao, lặp đi lặp lại nhiều lần giúp cậu, cũng không phải là cứu cậu, mà là đang hại cậu!”
“Làm người ấy mà, phải có tự mình hiếu lấy, đừng có cảm giác môi lần mình đi làm bậy, sẽ có người tới giúp cậu chùi đít.”
Hạ Vân nghe vậy bật cười, nhưng lại không nói thêm cái gì, mà là đi qua một bên gọi điện thoại, bắt đâu dàn xếp cho mẹ của cô ta Tuy răng tiếp theo nhà họ Trâm có lẽ sẽ không dám ra tay với mẹ của cô ta, nhưng đảm bảo an toàn thì vân cân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.