Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 224
N-H
10/03/2021
“Chí Dụng, anh thật sự quá đáng, mọi người đều là một gia đình, sao anh có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy?”
“Tuyết Dương đã vất vả bôn ba cho dự án của nhà họ Trịnh, sao cậu có thể làm hại cô ấy?”
“Uống công tôi tin tưởng cậu, hóa ra là cậu chính là người đứng sau tất cả chuyện này!”
“Tôi thực sự thất vọng về anh!”
Vừa lúc nãy Trịnh Thu Hằng nhảy ra để dội nước bẩn lên người Trịnh Tuyết Dương, hiện tại sắc mặt cô ta đã hóa đen hoàn toàn, chuyện này chính là cô ta đề ra, nếu như lát nữa ông cụ truy cứu trách nhiệm thì cô ta có lẽ không thể trốn thoát.
“Ông nội, chuyện này cháu không biết gì cả, không liên quan gì đến cháu!” Trịnh Thu Hằng vội nói.
“Ba, chuyện này là do Chí Dụng nhất thời hồ đồ, ba đừng tức giận. Cũng may bây giờ không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc về con sẽ dạy dỗ nó thật tốt.” Lúc này sắc mặt của Trịnh Tùng rất khó coi, nếu những người khác không nói giúp được Chỉ Dụng thì ông ta cũng không còn cách nào khác, dù sao đây cũng là con ruột của ông ta, nếu vì chuyện này mà bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, chắc chắn ông ta cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Sắc mặt ông cụ Trịnh khó coi đến cực điểm, chuyện này quá rầm rộ, nên làm như thế nào để kết thúc? Một mặt là phải cho Trịnh Tuyết Dương một lời giải thích, nếu như không có một lời giải thích, chẳng phải sẽ khiến lòng của những thành viên khác nhà họ Trịnh nguội lạnh sao? Nên xử trí Trịnh Chí Dụng như thế nào? Đương nhiên không thể đuổi người thừa kế mặc định này ra khỏi gia đình họ Trịnh đúng không? Vì mấy đồng tiền bồi thường mà phải làm chuyện này, ông cụ Trịnh không làm được.
Mặt khác ngay lúc này cần phải cho Ngô Kim Hổ một lời giải thích, việc Trịnh Chí Dụng dùng người của anh ta để đối phó với nhà họ Trịnh cũng không có gì đáng nói, mà đây là dự án có sự tham gia đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị, nếu không xử lý tốt thì Ngô Kim Hổ sẽ làm to chuyện lên, nhà họ Trịnh không thể gánh nổi hậu quả.
Nhưng mà, địa vị của Trịnh Chí Dụng trong lòng ông cụ Trịnh cũng rất cao, xem ra trong nhà họ Trịnh chỉ có Trịnh Chí Dụng có thể trở thành cháu đích tôn đời thứ ba. Mặc dù Trịnh Tuyết Dương cũng có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Trịnh, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là hàng hóa mất giá và không thể kế thừa gia nghiệp.
Nghĩ đến đây, ông cụ Trịnh nắm chặt tay, ngăn những người còn lại trong gia đình họ Trịnh tiếp tục nói, sau khi mọi người yên lặng, ông đứng lên nói với Ngô Kim Hổ một cách chân thành: “Anh Hổ, chân tướng của sự việc tôi đã biết rồi, đây là con cháu nhà họ Trịnh nhất thời hồ đồ, kết quả lại liên lụy đến anh.”
“Cũng may chuyện này chưa dẫn đến hậu quả lớn. Tôi nhất định sẽ trừng trị nó. Hơn nữa, để thể hiện lòng thành của nhà họ Trịnh, tôi không biết các người cần bồi thường bao nhiêu? Cứ việc nói!”
Ngô Kim Hồ đến để yêu cầu một lời giải thích chỉ là một cái cớ, việc này là Bùi Nguyên Minh phân phó ngày hôm qua, anh ta chỉ làm theo lệnh.
Lúc này, anh ta không có ý thúc ép, mà là lạnh lùng liếc Trịnh Chí Dụng một cái rồi nói: “Được, ông cụ đã quá rõ ràng đúng sai, tôi không phải là người không tuân theo quy củ của thiên hạ, tôi sẽ mang theo người của tôi về xử lý, còn bên này, sau khi xử lý xong tôi sẽ đến tìm ông tâm sự!”
Nói xong, Ngô Kim Hổ mang theo người rời khỏi nhà họ Trịnh. Trong phòng họp im lặng như tờ, một lúc sau, Trịnh Chí Dụng trực tiếp quỳ xuống “bốp” một cái, toàn thân anh ta khẽ run, thở cũng không dám.
Lúc này những thành viên khác trong nhà họ Trịnh cũng sợ hãi không dám lên tiếng, dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng là người phụ trách dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh, việc nhà họ Trịnh có thể trở thành gia tộc hạng nhất ở thành phố Hải Dương hay không còn phụ thuộc vào dự án.
Kết quả là vào thời điểm này, Trịnh Chí Dụng thực sự xuất hiện, một khi xảy ra chuyện, nó sẽ gây ra một đả kích lớn cho nhà họ Trịnh, thậm chí khiến nhà họ Trịnh phá sản.
Loại chuyện này cho dù ông cụ Trịnh có xót thương Trịnh Chí Dụng thì vẫn phải dạy dỗ lại anh ta.
“Này, đáng cười cho lũ con cháu này, không biết đoàn kết sao?” Lúc này vẻ mặt của ông cụ Trịnh rất mệt mỏi, suy nghĩ một chút liền nhẹ nhàng nói: “Tuyết Dương, lần này là Chí Dụng muốn hại cháu, bây giờ cháu hãy quyết định muốn xử phạt nó như thế nào đi.”
Ng! lời này, chân mày của Trịnh Tuyết Dương nhíu lại.
Nếu ông cụ Trịnh thực sự muốn đối phó với Trịnh Chí Dụng, làm sao có
thể để cô đưa ra quyết định? Ông ta nói như vậy là vì không nhẫn tâm đưa ra hình phạt với Trịnh Chí Dụng nhưng lại sợ thành viên nhà họ Trịnh không bằng lòng. Nhưng Trịnh Tuyết Dương biết rằng, đối mặt với tình huống như vậy, nếu
cô đưa ra yêu cầu quá đáng, ông cụ Trịnh sẽ không thực hiện mà cố gắng đổi
một hình phạt khác, lời của cô không hề có giá trị.
Giờ phút này, cho dù là vạn lần không phục, hận không thể trực tiếp tát chết Trịnh Chí Dụng nhưng Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, dù sao cháu cũng không phải gia chủ. Ông quyết định đi.”
Ông cụ Trịnh thở dài, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cháu để cho ông xử lý? Ông xử lý như thế nào?” Làm ra một biểu cảm khó xử, một lát sau ông cụ Trịnh vẻ mặt buồn bực đáng thương: “Chí Dụng, từ hôm nay trở đi sẽ không được đến công ty, đình chỉ tiền lương nửa năm, về nhà ngẫm lại, tỉnh ngộ rồi nói sau…” Trịnh Chí Dụng cúi đầu xuống, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khóe miệng anh ta…
“Tuyết Dương đã vất vả bôn ba cho dự án của nhà họ Trịnh, sao cậu có thể làm hại cô ấy?”
“Uống công tôi tin tưởng cậu, hóa ra là cậu chính là người đứng sau tất cả chuyện này!”
“Tôi thực sự thất vọng về anh!”
Vừa lúc nãy Trịnh Thu Hằng nhảy ra để dội nước bẩn lên người Trịnh Tuyết Dương, hiện tại sắc mặt cô ta đã hóa đen hoàn toàn, chuyện này chính là cô ta đề ra, nếu như lát nữa ông cụ truy cứu trách nhiệm thì cô ta có lẽ không thể trốn thoát.
“Ông nội, chuyện này cháu không biết gì cả, không liên quan gì đến cháu!” Trịnh Thu Hằng vội nói.
“Ba, chuyện này là do Chí Dụng nhất thời hồ đồ, ba đừng tức giận. Cũng may bây giờ không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc về con sẽ dạy dỗ nó thật tốt.” Lúc này sắc mặt của Trịnh Tùng rất khó coi, nếu những người khác không nói giúp được Chỉ Dụng thì ông ta cũng không còn cách nào khác, dù sao đây cũng là con ruột của ông ta, nếu vì chuyện này mà bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, chắc chắn ông ta cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Sắc mặt ông cụ Trịnh khó coi đến cực điểm, chuyện này quá rầm rộ, nên làm như thế nào để kết thúc? Một mặt là phải cho Trịnh Tuyết Dương một lời giải thích, nếu như không có một lời giải thích, chẳng phải sẽ khiến lòng của những thành viên khác nhà họ Trịnh nguội lạnh sao? Nên xử trí Trịnh Chí Dụng như thế nào? Đương nhiên không thể đuổi người thừa kế mặc định này ra khỏi gia đình họ Trịnh đúng không? Vì mấy đồng tiền bồi thường mà phải làm chuyện này, ông cụ Trịnh không làm được.
Mặt khác ngay lúc này cần phải cho Ngô Kim Hổ một lời giải thích, việc Trịnh Chí Dụng dùng người của anh ta để đối phó với nhà họ Trịnh cũng không có gì đáng nói, mà đây là dự án có sự tham gia đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị, nếu không xử lý tốt thì Ngô Kim Hổ sẽ làm to chuyện lên, nhà họ Trịnh không thể gánh nổi hậu quả.
Nhưng mà, địa vị của Trịnh Chí Dụng trong lòng ông cụ Trịnh cũng rất cao, xem ra trong nhà họ Trịnh chỉ có Trịnh Chí Dụng có thể trở thành cháu đích tôn đời thứ ba. Mặc dù Trịnh Tuyết Dương cũng có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Trịnh, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là hàng hóa mất giá và không thể kế thừa gia nghiệp.
Nghĩ đến đây, ông cụ Trịnh nắm chặt tay, ngăn những người còn lại trong gia đình họ Trịnh tiếp tục nói, sau khi mọi người yên lặng, ông đứng lên nói với Ngô Kim Hổ một cách chân thành: “Anh Hổ, chân tướng của sự việc tôi đã biết rồi, đây là con cháu nhà họ Trịnh nhất thời hồ đồ, kết quả lại liên lụy đến anh.”
“Cũng may chuyện này chưa dẫn đến hậu quả lớn. Tôi nhất định sẽ trừng trị nó. Hơn nữa, để thể hiện lòng thành của nhà họ Trịnh, tôi không biết các người cần bồi thường bao nhiêu? Cứ việc nói!”
Ngô Kim Hồ đến để yêu cầu một lời giải thích chỉ là một cái cớ, việc này là Bùi Nguyên Minh phân phó ngày hôm qua, anh ta chỉ làm theo lệnh.
Lúc này, anh ta không có ý thúc ép, mà là lạnh lùng liếc Trịnh Chí Dụng một cái rồi nói: “Được, ông cụ đã quá rõ ràng đúng sai, tôi không phải là người không tuân theo quy củ của thiên hạ, tôi sẽ mang theo người của tôi về xử lý, còn bên này, sau khi xử lý xong tôi sẽ đến tìm ông tâm sự!”
Nói xong, Ngô Kim Hổ mang theo người rời khỏi nhà họ Trịnh. Trong phòng họp im lặng như tờ, một lúc sau, Trịnh Chí Dụng trực tiếp quỳ xuống “bốp” một cái, toàn thân anh ta khẽ run, thở cũng không dám.
Lúc này những thành viên khác trong nhà họ Trịnh cũng sợ hãi không dám lên tiếng, dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng là người phụ trách dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh, việc nhà họ Trịnh có thể trở thành gia tộc hạng nhất ở thành phố Hải Dương hay không còn phụ thuộc vào dự án.
Kết quả là vào thời điểm này, Trịnh Chí Dụng thực sự xuất hiện, một khi xảy ra chuyện, nó sẽ gây ra một đả kích lớn cho nhà họ Trịnh, thậm chí khiến nhà họ Trịnh phá sản.
Loại chuyện này cho dù ông cụ Trịnh có xót thương Trịnh Chí Dụng thì vẫn phải dạy dỗ lại anh ta.
“Này, đáng cười cho lũ con cháu này, không biết đoàn kết sao?” Lúc này vẻ mặt của ông cụ Trịnh rất mệt mỏi, suy nghĩ một chút liền nhẹ nhàng nói: “Tuyết Dương, lần này là Chí Dụng muốn hại cháu, bây giờ cháu hãy quyết định muốn xử phạt nó như thế nào đi.”
Ng! lời này, chân mày của Trịnh Tuyết Dương nhíu lại.
Nếu ông cụ Trịnh thực sự muốn đối phó với Trịnh Chí Dụng, làm sao có
thể để cô đưa ra quyết định? Ông ta nói như vậy là vì không nhẫn tâm đưa ra hình phạt với Trịnh Chí Dụng nhưng lại sợ thành viên nhà họ Trịnh không bằng lòng. Nhưng Trịnh Tuyết Dương biết rằng, đối mặt với tình huống như vậy, nếu
cô đưa ra yêu cầu quá đáng, ông cụ Trịnh sẽ không thực hiện mà cố gắng đổi
một hình phạt khác, lời của cô không hề có giá trị.
Giờ phút này, cho dù là vạn lần không phục, hận không thể trực tiếp tát chết Trịnh Chí Dụng nhưng Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, dù sao cháu cũng không phải gia chủ. Ông quyết định đi.”
Ông cụ Trịnh thở dài, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cháu để cho ông xử lý? Ông xử lý như thế nào?” Làm ra một biểu cảm khó xử, một lát sau ông cụ Trịnh vẻ mặt buồn bực đáng thương: “Chí Dụng, từ hôm nay trở đi sẽ không được đến công ty, đình chỉ tiền lương nửa năm, về nhà ngẫm lại, tỉnh ngộ rồi nói sau…” Trịnh Chí Dụng cúi đầu xuống, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khóe miệng anh ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.