Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 237
N-H
10/03/2021
“Ông nội dùng danh nghĩa giúp em chia sẻ áp lực mà giao vị trí phó giám đốc của công ty nhà họ Trịnh cho Trịnh Chí Dụng, với lại còn bảo em có chuyện gì cũng phải thương lượng với Trịnh Chí Dụng.” Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương đầy vẻ căm phẫn.
“Thì ra là vậy! Không ngờ vì muốn ngăn em nắm quyền ở nhà họ Trịnh mà ông cụ lại có thể mặt dạn mày dày đến nước này.” Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói.
“Nhưng trước đó, rõ ràng ông ta đã nói chỉ cần em có thể giải quyết chuyện lần này thì sẽ để cho em toàn quyền phụ trách dự án trung tâm thương mại và quyền quản lý tài chính của nhà họ Trịnh” Trịnh Tuyết Dương có vẻ khó hiểu, làm sao cũng không đoán ra được.
“Rất đơn giản! Ông ta không muốn cho em có quyền uy quá lớn ở công ty nhà họ Trịnh, gây ảnh hưởng tới địa vị của Trịnh Chí Dụng. Nói cho cùng thì đối với ông ta, Trịnh Chí Dụng mới là người thừa kế của nhà họ Trịnh.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ ông ta không sợ em bỏ mặc không lo ư?” Trịnh Tuyết Dương không phục: “Nếu em bỏ mặc không lo, bên phía công ty đầu tư Bùi Thị còn có thể cho nhà họ Trịnh thể diện nữa không? Nếu em bỏ mặc chuyện nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh còn có thể tồn tại được bao lâu?”
“Công ty đầu tư Bùi Thị có lẽ sẽ cho nhà họ Trịnh thể diện, cũng có lẽ không, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt. Mấu chốt là em sẽ rời khỏi nhà họ Trịnh, từ bỏ nhà họ Trịnh sao?” Bùi Nguyên Minh hỏi lại. Trịnh Tuyết Dương hơi sững sờ. Đây là gia đình đã sinh ra cô, cô một lòng một dạ muốn tạo ra thành tích. Thật vất vả mới có thể đi đến bước này, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ?
“Em xem, đây là nguyên nhân mà ông cụ dám ra tay với em. Bởi vì ông ta biết em sẽ không rời khỏi nhà họ Trịnh, vả lại nếu nhà họ Trịnh có gặp khó khăn thì em nhất định sẽ tìm cách giải quyết.” Bùi Nguyên Minh thở dài, có đôi khi không biết nên nói Trịnh Tuyết Dương ngây thơ hay là dễ mềm lòng nữa, nhưng đây cũng là điểm Bùi Nguyên Minh thích nhất ở cô.
Bất luận cuối cùng cô quyết định như thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng không can thiệp. Hơn nữa nhà họ Trịnh quả thật là một nền tảng tốt. Ra thế giới bên ngoài sẽ chỉ có thêm nhiều mưu mô. Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương dựa vào nền tảng của nhà họ Trịnh thì có thể từ từ học tập, từ từ tiếp thu. Dù sao cũng có anh ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Trịnh.
Sau khi ông cụ Trịnh về đến nhà, thư ký của ông ta không khỏi lo lắng: “Chủ tịch, hôm nay đưa ra quyết định như vậy có thể khiến Trịnh Tuyết Dương kích động hay không? Hình như cô ta có quan hệ rất tốt với công ty đầu tư Bùi Thị. Cứ tiếp tục thế này liệu có ảnh hưởng đến nhà họ Trịnh không?”
Ông cụ Trịnh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trước kia nó ở nhà họ Trịnh có thân phận gì? Bây giờ có thân phận gì? Từ một người không có gì trở thành một người có địa vị cao như bây giờ, nó có gì mà không hài lòng? Tôi cho nó nhiều như vậy, đương nhiên nó phải báo đáp lại cho nhà họ Trịnh rồi. Chẳng lẽ tôi còn phải cho nó luôn cải chức chủ tịch mới được à?”
“Nhưng mà… bây giờ tồn vong của nhà họ Trịnh đều dựa vào một mình cô ta.” Thư ký ra vẻ lo lắng. “Yên tâm đi, nó không có dũng khí đó. Nếu không có nhà họ Trịnh thì nó chẳng là gì cả. Chút thiệt thòi này, nó chịu thì chịu, không chịu nổi cũng phải chịu… Với lại, đổi với mặt hàng lỗ vốn này, tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi. Nó cũng không thể không biết chứ, đúng không?” Thư ký khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Thì ra là vậy! Không ngờ vì muốn ngăn em nắm quyền ở nhà họ Trịnh mà ông cụ lại có thể mặt dạn mày dày đến nước này.” Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói.
“Nhưng trước đó, rõ ràng ông ta đã nói chỉ cần em có thể giải quyết chuyện lần này thì sẽ để cho em toàn quyền phụ trách dự án trung tâm thương mại và quyền quản lý tài chính của nhà họ Trịnh” Trịnh Tuyết Dương có vẻ khó hiểu, làm sao cũng không đoán ra được.
“Rất đơn giản! Ông ta không muốn cho em có quyền uy quá lớn ở công ty nhà họ Trịnh, gây ảnh hưởng tới địa vị của Trịnh Chí Dụng. Nói cho cùng thì đối với ông ta, Trịnh Chí Dụng mới là người thừa kế của nhà họ Trịnh.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ ông ta không sợ em bỏ mặc không lo ư?” Trịnh Tuyết Dương không phục: “Nếu em bỏ mặc không lo, bên phía công ty đầu tư Bùi Thị còn có thể cho nhà họ Trịnh thể diện nữa không? Nếu em bỏ mặc chuyện nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh còn có thể tồn tại được bao lâu?”
“Công ty đầu tư Bùi Thị có lẽ sẽ cho nhà họ Trịnh thể diện, cũng có lẽ không, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt. Mấu chốt là em sẽ rời khỏi nhà họ Trịnh, từ bỏ nhà họ Trịnh sao?” Bùi Nguyên Minh hỏi lại. Trịnh Tuyết Dương hơi sững sờ. Đây là gia đình đã sinh ra cô, cô một lòng một dạ muốn tạo ra thành tích. Thật vất vả mới có thể đi đến bước này, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ?
“Em xem, đây là nguyên nhân mà ông cụ dám ra tay với em. Bởi vì ông ta biết em sẽ không rời khỏi nhà họ Trịnh, vả lại nếu nhà họ Trịnh có gặp khó khăn thì em nhất định sẽ tìm cách giải quyết.” Bùi Nguyên Minh thở dài, có đôi khi không biết nên nói Trịnh Tuyết Dương ngây thơ hay là dễ mềm lòng nữa, nhưng đây cũng là điểm Bùi Nguyên Minh thích nhất ở cô.
Bất luận cuối cùng cô quyết định như thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng không can thiệp. Hơn nữa nhà họ Trịnh quả thật là một nền tảng tốt. Ra thế giới bên ngoài sẽ chỉ có thêm nhiều mưu mô. Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương dựa vào nền tảng của nhà họ Trịnh thì có thể từ từ học tập, từ từ tiếp thu. Dù sao cũng có anh ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Trịnh.
Sau khi ông cụ Trịnh về đến nhà, thư ký của ông ta không khỏi lo lắng: “Chủ tịch, hôm nay đưa ra quyết định như vậy có thể khiến Trịnh Tuyết Dương kích động hay không? Hình như cô ta có quan hệ rất tốt với công ty đầu tư Bùi Thị. Cứ tiếp tục thế này liệu có ảnh hưởng đến nhà họ Trịnh không?”
Ông cụ Trịnh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trước kia nó ở nhà họ Trịnh có thân phận gì? Bây giờ có thân phận gì? Từ một người không có gì trở thành một người có địa vị cao như bây giờ, nó có gì mà không hài lòng? Tôi cho nó nhiều như vậy, đương nhiên nó phải báo đáp lại cho nhà họ Trịnh rồi. Chẳng lẽ tôi còn phải cho nó luôn cải chức chủ tịch mới được à?”
“Nhưng mà… bây giờ tồn vong của nhà họ Trịnh đều dựa vào một mình cô ta.” Thư ký ra vẻ lo lắng. “Yên tâm đi, nó không có dũng khí đó. Nếu không có nhà họ Trịnh thì nó chẳng là gì cả. Chút thiệt thòi này, nó chịu thì chịu, không chịu nổi cũng phải chịu… Với lại, đổi với mặt hàng lỗ vốn này, tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi. Nó cũng không thể không biết chứ, đúng không?” Thư ký khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.