Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 245
N-H
10/03/2021
Nghe thấy những lời bàn tán của đám bạn đều đứng về phía mình Châu Tuệ Mẫn mới cảm thấy yên tâm. Nếu sự việc lần này bị vạch trần thì hai vợ chồng cô ta không biết giấu mặt vào đâu được. Châu Tuệ Mẫn cảm thấy thật may vì không ai tin lời Bùi Nguyên Minh nói.
Được đà cô ta lại tiếp tục giễu cợt: “Tôi nói anh nghe này tên ăn bám, hà tất phải vậy? Muốn giúp vợ ư? Tự xem lại bản thân đi, muốn người khác tin lời nói nhảm của một kẻ ăn bám nhà vợ sao? Tôi nghe nói anh đã ở rể ba năm rồi đúng không? Trong ba năm đó anh không bưng chậu cho mẹ vợ rửa chân thì cũng đi dọn nhà xí, đến tay của vợ anh cũng chưa chạm qua. Một người đàn ông đi đến bước đường cùng như anh còn mặt mũi mà dạy đời người khác ư?”
“Châu Tuệ Mẫn, bây giờ cô xin lỗi vợ tôi và người em thân thiết của cô ấy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay, thế nào?” Bùi Nguyên Minh vẫn dùng giọng đều đều, vẻ mặt bình thản đáp Châu Tuệ Mẫn. Giống như những lời châm chọc của cô ta không mảy may ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Châu Tuệ Mẫn hơi nhíu mày nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Trịnh Tuyết Dương, người chồng này của cô không phải đầu bị úng nước rồi chứ? Cô không xem thế nào đi?”
“Anh ấy nói đó, bây giờ cô xin lỗi An Diệu Linh thì sự việc lần này coi như chưa xảy ra.” Trịnh Tuyết Dương nghiêm mặt nói. “A hahaha..” Châu Tuệ Mẫn cười phá lên như thể nghe được một câu chuyện cười rồi nói: “Tôi xin lỗi An Diệu Linh ư? Cô bảo tôi xin lỗi con cún mà cô nuôi? Cô cảm thấy nó xứng sao? Nó nhận nổi lời xin lỗi của tôi?”
“Trịnh Tuyết Dương, tôi tưởng chỉ có chồng cô là bị hỏng não nhưng xem ra đầu óc cô cũng có vấn đề rồi. Ở mà cũng hợp lý, người bình thường sao có thể cưới một kẻ ở rể ăn bám nhỉ? Hahaha!”
Nghe Châu Tuệ Mẫn nói xong cả đám bạn cũng hùa theo cười nhạo.
Chuyện này quá buồn cười rồi. Một tên ở rể ngày ngày dọn nhà xí hầu hạ mẹ vợ lại dám lên mặt với Châu Tuệ Mẫn? Anh ta thật sự không biết trời cao đất rộng là gì?
Anh ta không biết soi gương xem bản thân như thế nào hay nhà nghèo kiết xác không mua nổi gương để soi? Vậy thì rải nước tiểu tự soi cũng được mà!
“Trịnh Tuyết Dương, cậu không dễ gì mà tham gia buổi họp lớp này nên đừng tự làm mình bẽ mặt chứ!”
“Nếu chồng cậu mà biết chơi piano thì tôi chính là Beethoven nè!”
“Đúng vậy, tôi thấy chồng cậu phải xin lỗi Châu Tuệ Mẫn mới đúng!”
“Trịnh Tuyết Dương tôi đã khuyên cậu đừng lấy người chồng như anh ta rồi mà, nhân lúc này tránh xa anh ta thôi.”
Một đám người nhao nhao, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hết sức khó coi.
Bùi Nguyên Minh ra mặt nói giúp cô rất vui nhưng anh lại vạch trần hai vợ chồng Châu Tuệ Mẫn thì chẳng phải tự tìm phiền phức sao?
Bùi Nguyên Minh thở dài, ban đầu vụ piano này không liên quan gì đến anh nhưng bây giờ…
Anh mệt mỏi không muốn nói thêm bất kì điều gì với đám bạn này nữa, chẳng nói chẳng rằng anh đi thẳng lên bục piano…
“Ê! Đánh đàn chứ không phải nhổ cỏ đâu. Anh đừng có mà làm bừa vậy chứ! Lỡ như làm hỏng thì anh đền nổi không?” Châu Tuệ Mẫn tỏ vẻ khinh thường nói với lên, trong lòng đã có chút khẩn trương nhưng cô ta không để lộ ra ngoài.
Bùi Nguyên Minh đến bên cạnh chiếc đàn khiến đám bạn bên dưới ai nấy đều há mồm ngơ ngác. Anh giơ tay phải lên gõ mạnh xuống phím đàn, chỉ nghe thấy “rầm” một cái mà không có bất kỳ nốt nhạc nào vang lên. “Hahaha, định bắt chước người ta đánh đàn hay gi? Anh tưởng đang đập quả óc chó à?”
“Ai lại dùng tay đập quả óc chó để đánh đàn chứ?”
“Tên ăn bám, anh mau xuống đi kẻo làm hư đàn của người ta anh có đến nổi không?” Lúc này đám bạn ai nấy đều cười lớn chế nhạo nhưng Bạch Phúc An thì ngược lại, sắc mặt anh ta hơi biến đổi. Anh ta là người hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Trong tiếng cười trào phúng, Bùi Nguyên Minh lại gõ mạnh xuống phím đàn nhưng không có nốt nhạc nào vang lên cả.
Đến lúc này đám bạn mới yên lặng nhìn nhau. Nếu như nhấn lần đầu không có tiếng nhạc nào thì có thể là ngoài ý muốn nhưng lần thứ hai mà vẫn như vậy thì…chẳng lẽ chiếc đàn này không thể phát ra âm thanh?
Bùi Nguyên Minh dùng cả hai tay lướt trên phím đàn vẫn không có nốt nhạc nào vang lên rồi anh vòng tay ra phía sau đàn lấy ra một thứ gì đó.
“Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm gì? Làm hỏng đàn rồi anh đền nổi không? Chiếc đàn này vài trăm triệu đó!” Bạch Phúc An lớn tiếng nói, vẻ mặt nghiêm trọng cả người như sắp xông lên phía trước đến nơi.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Bạch Phúc An, anh đập “bốp” một cái rồi lấy ra một vật bằng bàn tay.
“Đây là…loa Blutooth.” Một người bạn đứng gần nhìn chằm chằm trong giây lát rồi kinh ngạc nghẹn giọng thốt lên khe khẽ.
“Đúng là loa Blutooth, hơn nữa còn là loại xịn, âm thanh phát ra nghe rất tự nhiên, như vậy lẽ nào…”
Thời khắc này đám bạn học đều nhìn nhau sững sờ, vẻ mặt ai nấy đều khó mà tin được, vậy là tên ở rể ăn bám kia nói đúng rồi còn gì!
Được đà cô ta lại tiếp tục giễu cợt: “Tôi nói anh nghe này tên ăn bám, hà tất phải vậy? Muốn giúp vợ ư? Tự xem lại bản thân đi, muốn người khác tin lời nói nhảm của một kẻ ăn bám nhà vợ sao? Tôi nghe nói anh đã ở rể ba năm rồi đúng không? Trong ba năm đó anh không bưng chậu cho mẹ vợ rửa chân thì cũng đi dọn nhà xí, đến tay của vợ anh cũng chưa chạm qua. Một người đàn ông đi đến bước đường cùng như anh còn mặt mũi mà dạy đời người khác ư?”
“Châu Tuệ Mẫn, bây giờ cô xin lỗi vợ tôi và người em thân thiết của cô ấy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay, thế nào?” Bùi Nguyên Minh vẫn dùng giọng đều đều, vẻ mặt bình thản đáp Châu Tuệ Mẫn. Giống như những lời châm chọc của cô ta không mảy may ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Châu Tuệ Mẫn hơi nhíu mày nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Trịnh Tuyết Dương, người chồng này của cô không phải đầu bị úng nước rồi chứ? Cô không xem thế nào đi?”
“Anh ấy nói đó, bây giờ cô xin lỗi An Diệu Linh thì sự việc lần này coi như chưa xảy ra.” Trịnh Tuyết Dương nghiêm mặt nói. “A hahaha..” Châu Tuệ Mẫn cười phá lên như thể nghe được một câu chuyện cười rồi nói: “Tôi xin lỗi An Diệu Linh ư? Cô bảo tôi xin lỗi con cún mà cô nuôi? Cô cảm thấy nó xứng sao? Nó nhận nổi lời xin lỗi của tôi?”
“Trịnh Tuyết Dương, tôi tưởng chỉ có chồng cô là bị hỏng não nhưng xem ra đầu óc cô cũng có vấn đề rồi. Ở mà cũng hợp lý, người bình thường sao có thể cưới một kẻ ở rể ăn bám nhỉ? Hahaha!”
Nghe Châu Tuệ Mẫn nói xong cả đám bạn cũng hùa theo cười nhạo.
Chuyện này quá buồn cười rồi. Một tên ở rể ngày ngày dọn nhà xí hầu hạ mẹ vợ lại dám lên mặt với Châu Tuệ Mẫn? Anh ta thật sự không biết trời cao đất rộng là gì?
Anh ta không biết soi gương xem bản thân như thế nào hay nhà nghèo kiết xác không mua nổi gương để soi? Vậy thì rải nước tiểu tự soi cũng được mà!
“Trịnh Tuyết Dương, cậu không dễ gì mà tham gia buổi họp lớp này nên đừng tự làm mình bẽ mặt chứ!”
“Nếu chồng cậu mà biết chơi piano thì tôi chính là Beethoven nè!”
“Đúng vậy, tôi thấy chồng cậu phải xin lỗi Châu Tuệ Mẫn mới đúng!”
“Trịnh Tuyết Dương tôi đã khuyên cậu đừng lấy người chồng như anh ta rồi mà, nhân lúc này tránh xa anh ta thôi.”
Một đám người nhao nhao, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hết sức khó coi.
Bùi Nguyên Minh ra mặt nói giúp cô rất vui nhưng anh lại vạch trần hai vợ chồng Châu Tuệ Mẫn thì chẳng phải tự tìm phiền phức sao?
Bùi Nguyên Minh thở dài, ban đầu vụ piano này không liên quan gì đến anh nhưng bây giờ…
Anh mệt mỏi không muốn nói thêm bất kì điều gì với đám bạn này nữa, chẳng nói chẳng rằng anh đi thẳng lên bục piano…
“Ê! Đánh đàn chứ không phải nhổ cỏ đâu. Anh đừng có mà làm bừa vậy chứ! Lỡ như làm hỏng thì anh đền nổi không?” Châu Tuệ Mẫn tỏ vẻ khinh thường nói với lên, trong lòng đã có chút khẩn trương nhưng cô ta không để lộ ra ngoài.
Bùi Nguyên Minh đến bên cạnh chiếc đàn khiến đám bạn bên dưới ai nấy đều há mồm ngơ ngác. Anh giơ tay phải lên gõ mạnh xuống phím đàn, chỉ nghe thấy “rầm” một cái mà không có bất kỳ nốt nhạc nào vang lên. “Hahaha, định bắt chước người ta đánh đàn hay gi? Anh tưởng đang đập quả óc chó à?”
“Ai lại dùng tay đập quả óc chó để đánh đàn chứ?”
“Tên ăn bám, anh mau xuống đi kẻo làm hư đàn của người ta anh có đến nổi không?” Lúc này đám bạn ai nấy đều cười lớn chế nhạo nhưng Bạch Phúc An thì ngược lại, sắc mặt anh ta hơi biến đổi. Anh ta là người hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Trong tiếng cười trào phúng, Bùi Nguyên Minh lại gõ mạnh xuống phím đàn nhưng không có nốt nhạc nào vang lên cả.
Đến lúc này đám bạn mới yên lặng nhìn nhau. Nếu như nhấn lần đầu không có tiếng nhạc nào thì có thể là ngoài ý muốn nhưng lần thứ hai mà vẫn như vậy thì…chẳng lẽ chiếc đàn này không thể phát ra âm thanh?
Bùi Nguyên Minh dùng cả hai tay lướt trên phím đàn vẫn không có nốt nhạc nào vang lên rồi anh vòng tay ra phía sau đàn lấy ra một thứ gì đó.
“Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm gì? Làm hỏng đàn rồi anh đền nổi không? Chiếc đàn này vài trăm triệu đó!” Bạch Phúc An lớn tiếng nói, vẻ mặt nghiêm trọng cả người như sắp xông lên phía trước đến nơi.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Bạch Phúc An, anh đập “bốp” một cái rồi lấy ra một vật bằng bàn tay.
“Đây là…loa Blutooth.” Một người bạn đứng gần nhìn chằm chằm trong giây lát rồi kinh ngạc nghẹn giọng thốt lên khe khẽ.
“Đúng là loa Blutooth, hơn nữa còn là loại xịn, âm thanh phát ra nghe rất tự nhiên, như vậy lẽ nào…”
Thời khắc này đám bạn học đều nhìn nhau sững sờ, vẻ mặt ai nấy đều khó mà tin được, vậy là tên ở rể ăn bám kia nói đúng rồi còn gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.