Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2460
N-H
19/05/2021
"Dù sao thì điều quan trọng nhất đối với một thầy phong thuỷ, là không thể để cho một thầy phong thuỷ nào mạnh hơn mình xuất hiện trên đời. Bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông. Cho nên mặc dù bây giờ ông đang mời chào tôi, thế nhưng sau khi ông phát hiện giết tôi sẽ có lợi hơn, thì hẳn là ông sử dụng xong tôi rồi hẳn sẽ giết tôi, đúng không?".
Tô Phúc Lâm hơi sững sờ, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là ông không ngờ Bùi Nguyễn Minh lại có thể nghĩ sâu xa như vậy...
Chỉ là trên mặt của Tô Phúc Lâm vẫn giữ vững nụ cười, sau đó đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, vỗ vỗ bả vai anh rồi nói:
"Cậu Bùi, suy nghĩ của cậu quá tiêu cực, đây là quá nói xấu tối đó. Mặc dù tôi rất ưa thích danh tiếng, ưa thích tiền, nhưng mà tôi cũng biết, việc nào nên làm, việc nào không thể làm"
"Ít nhất, tôi sẽ không vì một điểm tiền mà làm ra loại chuyện giết người phóng hoả này, đúng không? Tuổi cậu còn nhỏ, làm sao cậu lại có tư tưởng đen tối như vậy chứ?"
Tô Phúc Lâm nuốt một ngụm trà, nở nụ cười trên gương mặt: "Nếu như tôi âm hiểm như thế thì tôi cho cậu tiền làm gì? Mời cậu vào Nhật Quán làm gì chứ?" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Chỉ là cậu mới ra xã hội, biết được cách bảo vệ bản thân như thế, tôi cũng sẽ không trách cậu"
Tô Phúc Lâm biểu lộ đau lòng nhức óc, đồng thời cũng tỏ ra ông ta là người có lòng dạ to lớn, sẽ tha thứ và bảo vệ Bùi Nguyên Minh. Mà những lời nói vừa rồi của Bùi Nguyên Minh làm ông ta rất đau lòng, rất thất vọng.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn xem Tô Phúc Lâm, thản nhiên nói:
"Mục đích ông để tôi tiến vào Nhật Quán là cái gì, trong lòng ông không có số sao? Chỉ cần tôi vào Nhật Quán, ông cũng không cần trực tiếp ra tay giết tôi nữa. Ông có thể dùng tiền gò bó tôi, kiềm chế tối, thậm chí là giết tôi".
"Đối với ông mà nói thì việc dùng tiền ngăn chặn miệng của tôi chỉ là một chuyện nhỏ. Ngày nào tôi tiêu hết số tiền này, hoặc huống qua say sẽ bán đi ông"
"Đổi lại là những người khác, ông sẽ không để ý, nhưng mà một người biết bí thuật, tự nhiên ông sẽ kiêng kỵ. Cho nên, ông bây giờ không giết tôi chỉ vì muốn lấy được bí thuật của tôi mà thôi. Mà sau khi lấy được bí thuật, ông sẽ nghĩ biện pháp gết tôi.". Chuyên trang đọc truyện -- TRUMtr uyen. c om --
"Đương nhiên, có lẽ ông bây giờ sẽ không giết tôi, ông sẽ lợi dụng triệt để tôi, móc toàn bộ bí thuật của tôi ra, sau đó lại lợi dụng tôi làm việc giúp ông. Thậm chí ông không cần trực tiếp giết chết tôi, chỉ cần tìm một cục phải chết rồi kêu tôi đi đến phá, sau đó mượn đao giết người, há chẳng phải là quá dễ dàng?".
Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Tô Phúc Lâm, tiếp đó tùy ý tiếp nhận một tờ tiền trong tay của ông ta, bắn tờ tiền đâm vào bên trên vách tiền. Sau đó, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói:
"Tiền, thứ này thì ai mà không thích chứ? Nhưng mà một người buồn nôn cho tiền, tôi lại cảm thấy vô cùng ác tâm. Cho nên rất xin lỗi Tô đại sự, tôi từ chối toàn bộ điều kiện"
"Bùi Nguyên Minh. Cậu quả làm tôi thất vọng"
Tô Phúc Lâm tức giận vỗ mạnh một cái lên bàn trà: "Cậu biết có bao nhiêu người muốn làm đệ tử của tôi không?"
"Cậu biết có bao nhiêu người muốn gia nhập vào Nhật Quán không?"
"Cậu biết có bao nhiêu người muốn ôm chặt bắp đùi của tôi nhưng mà tôi đã không chịu không?"
"Cậu không muốn quý trọng, từ chối tội rồi vẫn còn muốn nói xấu tối. Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu không cảm thấy cậu rất quá đáng sao?"
Tô Phúc Lâm hơi sững sờ, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là ông không ngờ Bùi Nguyễn Minh lại có thể nghĩ sâu xa như vậy...
Chỉ là trên mặt của Tô Phúc Lâm vẫn giữ vững nụ cười, sau đó đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, vỗ vỗ bả vai anh rồi nói:
"Cậu Bùi, suy nghĩ của cậu quá tiêu cực, đây là quá nói xấu tối đó. Mặc dù tôi rất ưa thích danh tiếng, ưa thích tiền, nhưng mà tôi cũng biết, việc nào nên làm, việc nào không thể làm"
"Ít nhất, tôi sẽ không vì một điểm tiền mà làm ra loại chuyện giết người phóng hoả này, đúng không? Tuổi cậu còn nhỏ, làm sao cậu lại có tư tưởng đen tối như vậy chứ?"
Tô Phúc Lâm nuốt một ngụm trà, nở nụ cười trên gương mặt: "Nếu như tôi âm hiểm như thế thì tôi cho cậu tiền làm gì? Mời cậu vào Nhật Quán làm gì chứ?" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Chỉ là cậu mới ra xã hội, biết được cách bảo vệ bản thân như thế, tôi cũng sẽ không trách cậu"
Tô Phúc Lâm biểu lộ đau lòng nhức óc, đồng thời cũng tỏ ra ông ta là người có lòng dạ to lớn, sẽ tha thứ và bảo vệ Bùi Nguyên Minh. Mà những lời nói vừa rồi của Bùi Nguyên Minh làm ông ta rất đau lòng, rất thất vọng.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn xem Tô Phúc Lâm, thản nhiên nói:
"Mục đích ông để tôi tiến vào Nhật Quán là cái gì, trong lòng ông không có số sao? Chỉ cần tôi vào Nhật Quán, ông cũng không cần trực tiếp ra tay giết tôi nữa. Ông có thể dùng tiền gò bó tôi, kiềm chế tối, thậm chí là giết tôi".
"Đối với ông mà nói thì việc dùng tiền ngăn chặn miệng của tôi chỉ là một chuyện nhỏ. Ngày nào tôi tiêu hết số tiền này, hoặc huống qua say sẽ bán đi ông"
"Đổi lại là những người khác, ông sẽ không để ý, nhưng mà một người biết bí thuật, tự nhiên ông sẽ kiêng kỵ. Cho nên, ông bây giờ không giết tôi chỉ vì muốn lấy được bí thuật của tôi mà thôi. Mà sau khi lấy được bí thuật, ông sẽ nghĩ biện pháp gết tôi.". Chuyên trang đọc truyện -- TRUMtr uyen. c om --
"Đương nhiên, có lẽ ông bây giờ sẽ không giết tôi, ông sẽ lợi dụng triệt để tôi, móc toàn bộ bí thuật của tôi ra, sau đó lại lợi dụng tôi làm việc giúp ông. Thậm chí ông không cần trực tiếp giết chết tôi, chỉ cần tìm một cục phải chết rồi kêu tôi đi đến phá, sau đó mượn đao giết người, há chẳng phải là quá dễ dàng?".
Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Tô Phúc Lâm, tiếp đó tùy ý tiếp nhận một tờ tiền trong tay của ông ta, bắn tờ tiền đâm vào bên trên vách tiền. Sau đó, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói:
"Tiền, thứ này thì ai mà không thích chứ? Nhưng mà một người buồn nôn cho tiền, tôi lại cảm thấy vô cùng ác tâm. Cho nên rất xin lỗi Tô đại sự, tôi từ chối toàn bộ điều kiện"
"Bùi Nguyên Minh. Cậu quả làm tôi thất vọng"
Tô Phúc Lâm tức giận vỗ mạnh một cái lên bàn trà: "Cậu biết có bao nhiêu người muốn làm đệ tử của tôi không?"
"Cậu biết có bao nhiêu người muốn gia nhập vào Nhật Quán không?"
"Cậu biết có bao nhiêu người muốn ôm chặt bắp đùi của tôi nhưng mà tôi đã không chịu không?"
"Cậu không muốn quý trọng, từ chối tội rồi vẫn còn muốn nói xấu tối. Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu không cảm thấy cậu rất quá đáng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.