Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2490
N-H
20/05/2021
Nghe thấy lời giải thích của Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh cảm thấy có chút dở khóc dở cười. | Chỉ có thể nói con gái của vua sòng bạc quả nhiên là người dám yêu dám hận.
Bởi vì muốn tìm anh để tính sổ mà còn không ngại nghĩ đến việc đến cầu cứu người đảo quốc đối phó với anh.
Chỉ tiếc rằng kinh nghiệm của cô ta vẫn còn quá non kém, e rằng lúc cô ta đến | tìm người của đảo quốc thì đã bị người khác theo dõi.
Thế nhưng chuyện lần này cũng xem như là một mối duyên giữa Bùi Nguyên. Minh và Hòa Bích Ngân, hai bên vốn có quan hệ cực kém thế nhưng đã được hòa giải không ít.
Điều này đối với việc lấy được sự ủng hộ của gia đình sau này thật sự vô cùng quan trọng.
Nếu đã như thế, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ xem như mình không biết gì về chuyện cô tìm người đến đối phó tôi"
"Thế nhưng hy vọng sau này cô đừng để những chuyện tương tự xảy ra nữa nhé."
"Sẽ không đâu." Hòa Bích Ngân cảm thấy có chút lúng túng: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, hy vọng anh Bùi có thể tha thứ cho tôi" | Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đề tài này nữa, mà chỉ đưa tay chỉ vào mấy người của đảo quốc đang ngồi ở trong góc, lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi vì cứu cô mà tôi đã bắt mấy người đảo quốc này lại, đồng thời tôi còn chuẩn bị nơi này để ông chủ của bọn họ tới tìm tôi gây sự"
"Tôi đoán chừng khoảng ba phút nữa bọn họ sẽ nhanh chóng có mặt ở đây." "Cô có muốn tôi cho người đưa cô về trước không?"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh rót cho mình một lý trà, vừa uống vừa đợi | Hòa Bích Ngân trả lời câu hỏi của mình.
Vẻ mặt Hòa Bích Ngân hơi thay đổi, sau đó cắn răng nói: "Tôi không đi!"
"Lần này anh Bùi cứu tôi, nếu như tôi bỏ anh lại ở đây mà rời đi thì mặt mũi nhà họ Hòa chúng tôi sẽ bị vứt sạch."
"Hơn nữa, nhà bọn tôi không sợ mấy tên người đảo quốc này!"
Trong lúc nói chuyện, Hòa Bích Ngân nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn. | Bùi Nguyên Minh và Hòa Bích Ngân cười một tiếng, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm về cô bé này. | ít nhất thì Hòa Bích Ngân lúc này cũng không còn là cô gái không hiểu chuyện | hôm qua. | Qủa nhiên, khi gặp chuyện mới có thể khiến con người ta trưởng thành.
"Được rồi, không cần gọi người đến đâu." Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, nhìn Thôi Văn Triết đang đứng khoanh tay ở phía xa: "Lát nữa cậu phụ trách việc trông coi cô ấy, nếu như ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!"
"Vâng!" Vẻ mặt Thôi Văn Triết vô cùng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh ta nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Lúc Bùi Nguyễn Minh đang nói chuyện với Hòa Bích Ngân, một tên côn đồ của | bang Hồng Hưng lảo đảo bước vào một phòng bao xa hoa.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy chục người trong sân nhanh chóng nhìn về phía người này.
Có một nam một nữ đang ngồi trên ghế salon chính giữa phòng. | Người đàn ông chính là người của đảo quốc, dáng người cao lớn, mặt mũi tái nhợt, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng lạnh lùng, trông không giống một người bình thường.
Còn ngồi đối diện anh ta chính là một cô gái trong khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt trái soạn, cái miệng nhỏ nhắn, dáng người vô cùng quyến rũ, hai chân thẳng tắp, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái thì khí huyết sôi trào.
Người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt chính là Thiên Kiêu của đảo quốc Âm Lưu, người của Point Acres.
Còn người phụ nữ ngồi đối diện anh ta chính là con gái của người đứng đầu bang Hồng Hưng, dưới một người trên vạn người, Trần Hồng Điệp!
Thấy tên côn đồ kia bước vào, Trần Hồng Điệp rót cho mình một ly trà, sắc mặt không có bất kì sự thay đổi nào, giống như người trước mặt không liên quan gì tới cô ta.
"Cô chủ, chúng ta bị đánh lén!"
Mí mắt của tên côn đồ vừa tiến vào không ngừng giật giật thể nhưng tên đó không nhịn được mà cắn răng lên tiếng.
- -----------------
Bởi vì muốn tìm anh để tính sổ mà còn không ngại nghĩ đến việc đến cầu cứu người đảo quốc đối phó với anh.
Chỉ tiếc rằng kinh nghiệm của cô ta vẫn còn quá non kém, e rằng lúc cô ta đến | tìm người của đảo quốc thì đã bị người khác theo dõi.
Thế nhưng chuyện lần này cũng xem như là một mối duyên giữa Bùi Nguyên. Minh và Hòa Bích Ngân, hai bên vốn có quan hệ cực kém thế nhưng đã được hòa giải không ít.
Điều này đối với việc lấy được sự ủng hộ của gia đình sau này thật sự vô cùng quan trọng.
Nếu đã như thế, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ xem như mình không biết gì về chuyện cô tìm người đến đối phó tôi"
"Thế nhưng hy vọng sau này cô đừng để những chuyện tương tự xảy ra nữa nhé."
"Sẽ không đâu." Hòa Bích Ngân cảm thấy có chút lúng túng: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, hy vọng anh Bùi có thể tha thứ cho tôi" | Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đề tài này nữa, mà chỉ đưa tay chỉ vào mấy người của đảo quốc đang ngồi ở trong góc, lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi vì cứu cô mà tôi đã bắt mấy người đảo quốc này lại, đồng thời tôi còn chuẩn bị nơi này để ông chủ của bọn họ tới tìm tôi gây sự"
"Tôi đoán chừng khoảng ba phút nữa bọn họ sẽ nhanh chóng có mặt ở đây." "Cô có muốn tôi cho người đưa cô về trước không?"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh rót cho mình một lý trà, vừa uống vừa đợi | Hòa Bích Ngân trả lời câu hỏi của mình.
Vẻ mặt Hòa Bích Ngân hơi thay đổi, sau đó cắn răng nói: "Tôi không đi!"
"Lần này anh Bùi cứu tôi, nếu như tôi bỏ anh lại ở đây mà rời đi thì mặt mũi nhà họ Hòa chúng tôi sẽ bị vứt sạch."
"Hơn nữa, nhà bọn tôi không sợ mấy tên người đảo quốc này!"
Trong lúc nói chuyện, Hòa Bích Ngân nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn. | Bùi Nguyên Minh và Hòa Bích Ngân cười một tiếng, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm về cô bé này. | ít nhất thì Hòa Bích Ngân lúc này cũng không còn là cô gái không hiểu chuyện | hôm qua. | Qủa nhiên, khi gặp chuyện mới có thể khiến con người ta trưởng thành.
"Được rồi, không cần gọi người đến đâu." Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, nhìn Thôi Văn Triết đang đứng khoanh tay ở phía xa: "Lát nữa cậu phụ trách việc trông coi cô ấy, nếu như ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!"
"Vâng!" Vẻ mặt Thôi Văn Triết vô cùng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh ta nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Lúc Bùi Nguyễn Minh đang nói chuyện với Hòa Bích Ngân, một tên côn đồ của | bang Hồng Hưng lảo đảo bước vào một phòng bao xa hoa.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy chục người trong sân nhanh chóng nhìn về phía người này.
Có một nam một nữ đang ngồi trên ghế salon chính giữa phòng. | Người đàn ông chính là người của đảo quốc, dáng người cao lớn, mặt mũi tái nhợt, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng lạnh lùng, trông không giống một người bình thường.
Còn ngồi đối diện anh ta chính là một cô gái trong khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt trái soạn, cái miệng nhỏ nhắn, dáng người vô cùng quyến rũ, hai chân thẳng tắp, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái thì khí huyết sôi trào.
Người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt chính là Thiên Kiêu của đảo quốc Âm Lưu, người của Point Acres.
Còn người phụ nữ ngồi đối diện anh ta chính là con gái của người đứng đầu bang Hồng Hưng, dưới một người trên vạn người, Trần Hồng Điệp!
Thấy tên côn đồ kia bước vào, Trần Hồng Điệp rót cho mình một ly trà, sắc mặt không có bất kì sự thay đổi nào, giống như người trước mặt không liên quan gì tới cô ta.
"Cô chủ, chúng ta bị đánh lén!"
Mí mắt của tên côn đồ vừa tiến vào không ngừng giật giật thể nhưng tên đó không nhịn được mà cắn răng lên tiếng.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.