Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2640
N-H
28/05/2021
Mí mắt Mạnh Chí Cường giật giật, anh ta đã là một người lưu manh rồi, thế nhưng lúc đối mặt với Bùi Nguyên Minh vẫn có một loại cảm giác bó tay toàn tập.
Lúc này đây anh ta chỉ có thể âm trầm nói. “Ranh con, mày thật sự không sợ chết à?” “Sợ chứ, có ai mà không sợ chết đâu?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Chẳng qua tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, còn anh thì sao? Anh là một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành, tung hoành ở Châu Phi không đối thủ, tiền đồ xán lạn, hai người chúng ta ôm nhau chết chung, tôi tính thế nào cũng không lỗ nhỉ?
Chờ sau khi chết, mọi người sẽ quên tối thôi. Thế nhưng bọn họ sẽ nhớ kỹ anh Mạnh là một người ngu ngốc, vì một chút mặt mũi mà ôm người khác chết chung”
Lời nói của hai người nói ra rất thản nhiên, nhưng đám người Lâm Nhã Chi nghe xong đều mí mắt giật giật.
Kẻ điên có một cái đã đủ đáng sợ, lúc này hai người đụng nhau, thật đúng là dọa người. Giờ phút này cả đám đều cảm thấy mình sắp đái ra quần đến nơi.
Mạnh Chí Cường nheo mắt, anh ta muốn từ trên người Bùi Nguyên Minh nhìn ra được sự sợ hãi nào đó, chỉ tiếc vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, thản nhiên giống như đã quen nhìn sinh tử.
Mạnh Chí Cường thật sự không nghĩ đến rốt cuộc là ai mới có dạng khí độ này.
Chẳng lẽ anh cũng đã từng đi lên chiến trường? Hơn nữa còn là kẻ bò ra từ trong đồng người chết? Nếu không một người bình thường đâu có khả năng có dạng năng lực này?
Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Chí Cường đã thở dài một hơi nói. “Ranh con, tôi không thể không thừa nhận, anh rất trâu bò, tôi cũng rất thưởng thức anh”
“Nếu anh đã trâu bò như thế, tôi chịu phục, tôi nói xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi nói với mọi người một câu rất xin lỗi”.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. | “Anh Mạnh, chịu thua không phải như thế đâu, quỳ xuống, xin lỗi, thả người. Ba thứ này, thiếu một cái cũng không được, thiếu bất kỳ thứ gì đều ôm nhau cùng chết!”
Khóe mắt Mạnh Chí Cường giật giật, lạnh lùng nói.
“Ranh con, đừng cho thể diện mà không cần, tôi thấy anh cũng là một nhân vật, tôi nể mặt anh xin lỗi Thôi Văn Triết”
“Về phần Giang Ngọc Hạ kia thì có liên quan gì đến tôi chứ?” "Ân oán của cô ta và Tuyết Kỳ, tôi có quyền gì mà quản?” “Hơn nữa anh cho rằng tôi thật sự sợ anh à?” “Cùng lắm thì tôi hạ lệnh toàn bộ súng đạn khai hỏa, chúng ta thử xem ai sẽ chết!”
“Thả người”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững.
“Tôi cho anh thời gian ba giây.”
“Ba hai một”
. Cảnh tượng này giống hệt như lúc Mạnh Chí Cường ép Thôi Văn Triết, không có gì khác biệt cả. Vẻ mặt Mạnh Chí Cường kiêu căng khó thuần nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười buông lỏng tay trái.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên, đám phụ nữ Lâm Nhã Chi đều lộn nhào nằm trên đất.
Hứa Tuyết Kỳ cũng là đầu óc trống rỗng, mà phía sau lưng Mạnh Chí Cường cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vào lúc này anh ta trực tiếp sợ tè cả ra quần. Mùi khai của nước tiểu bay lên tận trời, vô cùng buồn nôn.
- -----------------
Lúc này đây anh ta chỉ có thể âm trầm nói. “Ranh con, mày thật sự không sợ chết à?” “Sợ chứ, có ai mà không sợ chết đâu?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Chẳng qua tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, còn anh thì sao? Anh là một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành, tung hoành ở Châu Phi không đối thủ, tiền đồ xán lạn, hai người chúng ta ôm nhau chết chung, tôi tính thế nào cũng không lỗ nhỉ?
Chờ sau khi chết, mọi người sẽ quên tối thôi. Thế nhưng bọn họ sẽ nhớ kỹ anh Mạnh là một người ngu ngốc, vì một chút mặt mũi mà ôm người khác chết chung”
Lời nói của hai người nói ra rất thản nhiên, nhưng đám người Lâm Nhã Chi nghe xong đều mí mắt giật giật.
Kẻ điên có một cái đã đủ đáng sợ, lúc này hai người đụng nhau, thật đúng là dọa người. Giờ phút này cả đám đều cảm thấy mình sắp đái ra quần đến nơi.
Mạnh Chí Cường nheo mắt, anh ta muốn từ trên người Bùi Nguyên Minh nhìn ra được sự sợ hãi nào đó, chỉ tiếc vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đạm mạc, thản nhiên giống như đã quen nhìn sinh tử.
Mạnh Chí Cường thật sự không nghĩ đến rốt cuộc là ai mới có dạng khí độ này.
Chẳng lẽ anh cũng đã từng đi lên chiến trường? Hơn nữa còn là kẻ bò ra từ trong đồng người chết? Nếu không một người bình thường đâu có khả năng có dạng năng lực này?
Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Chí Cường đã thở dài một hơi nói. “Ranh con, tôi không thể không thừa nhận, anh rất trâu bò, tôi cũng rất thưởng thức anh”
“Nếu anh đã trâu bò như thế, tôi chịu phục, tôi nói xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi nói với mọi người một câu rất xin lỗi”.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. | “Anh Mạnh, chịu thua không phải như thế đâu, quỳ xuống, xin lỗi, thả người. Ba thứ này, thiếu một cái cũng không được, thiếu bất kỳ thứ gì đều ôm nhau cùng chết!”
Khóe mắt Mạnh Chí Cường giật giật, lạnh lùng nói.
“Ranh con, đừng cho thể diện mà không cần, tôi thấy anh cũng là một nhân vật, tôi nể mặt anh xin lỗi Thôi Văn Triết”
“Về phần Giang Ngọc Hạ kia thì có liên quan gì đến tôi chứ?” "Ân oán của cô ta và Tuyết Kỳ, tôi có quyền gì mà quản?” “Hơn nữa anh cho rằng tôi thật sự sợ anh à?” “Cùng lắm thì tôi hạ lệnh toàn bộ súng đạn khai hỏa, chúng ta thử xem ai sẽ chết!”
“Thả người”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững.
“Tôi cho anh thời gian ba giây.”
“Ba hai một”
. Cảnh tượng này giống hệt như lúc Mạnh Chí Cường ép Thôi Văn Triết, không có gì khác biệt cả. Vẻ mặt Mạnh Chí Cường kiêu căng khó thuần nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười buông lỏng tay trái.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên, đám phụ nữ Lâm Nhã Chi đều lộn nhào nằm trên đất.
Hứa Tuyết Kỳ cũng là đầu óc trống rỗng, mà phía sau lưng Mạnh Chí Cường cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vào lúc này anh ta trực tiếp sợ tè cả ra quần. Mùi khai của nước tiểu bay lên tận trời, vô cùng buồn nôn.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.