Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2673
N-H
30/05/2021
Mấy tên vệ sĩ kia không nói hai lời bèn trực tiếp vọt về phía vị trí của Bùi Nguyên Minh. Dù sao Nguyễn Ngọc Hân là chủ nhân duy nhất của bọn họ. “Đoàng đoàng đoàng!”.
Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, Dương Huyền Trân đã giành lại khẩu súng trong tay Nguyễn Ngọc Hân, sau đó cả người lui ra phía sau, ngăn cản trước người Bùi Nguyên Minh, trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng ra, bóp cò.
Tên vệ sĩ đi đầu kêu lên một tiếng, không ngừng phun máu trên mặt đất. Mấy tên vệ sĩ khác liếc nhau một cái, đều tản ra, vẻ mặt khó coi.
Cảnh tượng này làm cho Nguyễn Ngọc Hân giận tím mặt, dù sao cô ta đã quen với việc luôn luôn ngang ngược hống hách ở nước Nam Dương rồi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với cô ta như thế cả.
Lúc này Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh nói: “Đồ để tiện, muốn hại chết ông nội của mình thì thôi đi, thế mà còn dám ra tay với người nhà họ Nguyễn chúng tôi?”
“Người đầu, bắt cả Dương Huyền Trân lại, nếu cô ta dám phản kháng thì trực tiếp phế cô ta đi!”.
“Có hậu quả gì, Nguyễn Ngọc Hân tôi sẽ chịu trách nhiệm!”. “Tôi cũng không tin tôi còn không làm gì được cái bình hoa này!”
Cô ta ra lệnh một tiếng, mấy tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn sau lưng lại tiến lên lần nữa, hơn nữa lần này bọn họ đều lấy khẩu súng bên hông ra, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế hùng hổ. | “Nguyễn Ngọc Hân, cô thật sự chuẩn bị làm loạn sao?” . Tiên Hiệp Hay
Dương Huyền Trân nhắm ngay khẩu súng trong tay vào trán Nguyễn Ngọc Hân, vẻ mặt lạnh lùng.
“Nếu như người của cô tiếp tục tiến lên, tôi sẽ giết chết cô, cùng lắm thì cùng nhau chết là được!”
Nếu không, lát nữa thật sự có xác suất rất lớn sẽ phải phí công nhọc sức.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh tập trung tinh thần, lấy ra một con dao giải phẫu, lần này đâm một đao vào chỗ sau lưng Dương Để Minh.
Rất nhanh, một vạch đen đã bị Bùi Nguyên Minh trực tiếp lấy ra. | Mà vạch đen này lại mang theo một loại cảm giác lạnh bằng thấu xương, trong nháy mắt nó xuất hiện, nhiệt độ cả phòng đều thấp xuống mấy phần.
Đây chính là một thứ cốt lõi của Cực Dạ Hàn Độc, chỉ cần lấy hết những vạch đen còn lại ra, sẽ thành công giải được độc hoàn toàn.
Cảnh tượng này làm cho mí mắt Nguyễn Ngọc Hân nhảy lên, lúc này cô ta giận dữ hét: “Tên khốn nạn, rốt cuộc anh đang làm gì!”
“Anh dừng tay lại!”.
“Anh trái một đao, phải một đao, trước một đao, sau một đạo đối với chiến thần Nam Dương chúng tôi, rốt cuộc anh chuẩn bị làm cái gì!”.
| “Dương Huyền Trân, cô còn không mau ngăn cản tên bịp bợm giang hồ kia đi? Lúc này ông Dương đang sống không bằng chết đấy!”
“Cô không nhìn ra được sao?” “Cho dù cô muốn giết ông ấy, cô cũng phải để ông ấy chết không đau chứ!” “Mà không phải để ông ấy trước khi chết còn phải chịu đau đớn như thế!” “Cô đúng là không có chút tính người nào cả!” “Lên! Lên cho tôi, không cần để ý đến Dương Huyền Trân!” “Nhất định phải bắt được tên bịp bợm giang hồ kia!”
- -----------------
Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, Dương Huyền Trân đã giành lại khẩu súng trong tay Nguyễn Ngọc Hân, sau đó cả người lui ra phía sau, ngăn cản trước người Bùi Nguyên Minh, trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng ra, bóp cò.
Tên vệ sĩ đi đầu kêu lên một tiếng, không ngừng phun máu trên mặt đất. Mấy tên vệ sĩ khác liếc nhau một cái, đều tản ra, vẻ mặt khó coi.
Cảnh tượng này làm cho Nguyễn Ngọc Hân giận tím mặt, dù sao cô ta đã quen với việc luôn luôn ngang ngược hống hách ở nước Nam Dương rồi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với cô ta như thế cả.
Lúc này Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh nói: “Đồ để tiện, muốn hại chết ông nội của mình thì thôi đi, thế mà còn dám ra tay với người nhà họ Nguyễn chúng tôi?”
“Người đầu, bắt cả Dương Huyền Trân lại, nếu cô ta dám phản kháng thì trực tiếp phế cô ta đi!”.
“Có hậu quả gì, Nguyễn Ngọc Hân tôi sẽ chịu trách nhiệm!”. “Tôi cũng không tin tôi còn không làm gì được cái bình hoa này!”
Cô ta ra lệnh một tiếng, mấy tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn sau lưng lại tiến lên lần nữa, hơn nữa lần này bọn họ đều lấy khẩu súng bên hông ra, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế hùng hổ. | “Nguyễn Ngọc Hân, cô thật sự chuẩn bị làm loạn sao?” . Tiên Hiệp Hay
Dương Huyền Trân nhắm ngay khẩu súng trong tay vào trán Nguyễn Ngọc Hân, vẻ mặt lạnh lùng.
“Nếu như người của cô tiếp tục tiến lên, tôi sẽ giết chết cô, cùng lắm thì cùng nhau chết là được!”
Nếu không, lát nữa thật sự có xác suất rất lớn sẽ phải phí công nhọc sức.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh tập trung tinh thần, lấy ra một con dao giải phẫu, lần này đâm một đao vào chỗ sau lưng Dương Để Minh.
Rất nhanh, một vạch đen đã bị Bùi Nguyên Minh trực tiếp lấy ra. | Mà vạch đen này lại mang theo một loại cảm giác lạnh bằng thấu xương, trong nháy mắt nó xuất hiện, nhiệt độ cả phòng đều thấp xuống mấy phần.
Đây chính là một thứ cốt lõi của Cực Dạ Hàn Độc, chỉ cần lấy hết những vạch đen còn lại ra, sẽ thành công giải được độc hoàn toàn.
Cảnh tượng này làm cho mí mắt Nguyễn Ngọc Hân nhảy lên, lúc này cô ta giận dữ hét: “Tên khốn nạn, rốt cuộc anh đang làm gì!”
“Anh dừng tay lại!”.
“Anh trái một đao, phải một đao, trước một đao, sau một đạo đối với chiến thần Nam Dương chúng tôi, rốt cuộc anh chuẩn bị làm cái gì!”.
| “Dương Huyền Trân, cô còn không mau ngăn cản tên bịp bợm giang hồ kia đi? Lúc này ông Dương đang sống không bằng chết đấy!”
“Cô không nhìn ra được sao?” “Cho dù cô muốn giết ông ấy, cô cũng phải để ông ấy chết không đau chứ!” “Mà không phải để ông ấy trước khi chết còn phải chịu đau đớn như thế!” “Cô đúng là không có chút tính người nào cả!” “Lên! Lên cho tôi, không cần để ý đến Dương Huyền Trân!” “Nhất định phải bắt được tên bịp bợm giang hồ kia!”
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.