Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2804
N-H
05/06/2021
"Pằng!"
Chỉ thấy đạn bay tứ tung, mang theo mùi khói lửa, cũng mang theo mùi vị sát phạt quyết đoán.
Hiển nhiên, một phát súng này không hề có chút do dự hay nương tay nào, lúc này Hạ Tuyết chỉ muốn giữ lại cái mạng cho Bùi Nguyên Minh.
Tiếc là tốc độ của cô ta nhanh thì tốc độ của Bùi Nguyễn Minh càng nhanh hơn.
Gần như cùng lúc Hạ Tuyết bóp cò, cơ thể Bùi Nguyên Minh thoắt một cái, đập mạng vào ngực cô ta.
"Bich!"
Đạn bắn vào vị trí trần nhà.
Mà cơ thể của Hạ Tuyết bay lên, trực tiếp đập vào tượng điêu khắc hoa lệ Hải Nam trên thành giá sách, thất khiếu chảy máu, xương sườn bị gãy.
Súng bạc trong tay cô ta cũng bay tứ tung.
"Binh vượng đỉnh phong? Chỉ như vậy thôi à?"
Bùi Nguyên Minh làm mặt ghét bỏ.
Những câu nói này làm cho gương mặt Hạ Tuyết lập tức xám như tro.
Còn Bùi Nguyên Minh thì không để ý tới cô ta, tự mình rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Sau đó đi vào thang máy, tới trước cổng chính của văn phòng.
"Ai vậy?"
"Anh muốn làm gì?"
Một đám vệ sĩ phản ứng kịp, muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi.
Bùi Nguyên Minh trực tiếp xuyên qua đám người, đi tới một chiếc Maybach phía sau, rồi "plng" một tiếng, bóp cò súng. Cửa xe đang đóng lúc này liền mở ra, lộ ra gương mặt của Bùi Văn Lâm.
Nếu như không phải chiếc xe này có chức năng chống đạn, thì lúc này Bùi Văn Lâm đã nằm trong vũng máu.
Nhìn thấy một phát súng không giết được Bùi Văn Lâm, Bùi Nguyên Minh nhún vai.
Tùy ý bóp cò, đánh bại mấy tên vệ sĩ áo đen có mưu đồ lại gần ngã trên đất.
Sau đó anh hít mắt nhìn Bùi Văn Lâm, thản nhiên nói: "Ông ba Bùi, ông may đấy, vừa rồi một phát súng kia không lấy mạng ông được."
"Có điều lần tiếp theo sẽ không may mắn thế đâu." Sắc mặt Bùi Văn Lâm cực kỳ khó coi, cũng cảm thấy bất ngờ.
Một mặt ông ta chấn kinh vì Bùi Nguyên Minh lại dám nổi cáu với mình.
Một mặt khác, ông ta bất ngờ vì binh vương đỉnh phong Hạ Tuyết lại không xử lý được Bùi Nguyên Minh.
Hai chuyện này đều nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Có điều dù sao Bùi Nguyên Minh cũng được xem như một nhân vật lớn, lúc này ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Cậu tính làm gì?"
"Nếu một phát súng không chết thì tôi cũng lười nổ phát sáng thứ hai." "Dù sao giết chết ông rồi cũng không vui bằng khiến cho ông thân bại danh liệt"
Bùi Nguyên Minh cười rạng rỡ nói.
"Có điều, cứ buông tha ông như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Không bằng tôi giúp ông chiếm tin tức đầu đề nhé?"
"Bốp!"
Không cho Bùi Văn Lâm có cơ hội nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trở tay tát mạnh một cái lên mặt Bùi Văn Lâm,
Thanh thúy! Vang dội!
Một vài phóng viên gần đó đã sớm chú ý tới bên này.
"Hành vi hôm nay của cậu, Bùi Văn Lâm tôi nhớ kỹ rồi!"
Lúc này giọng nói của Bùi Văn Lâm oán độc vô cùng.
Trong nháy mắt này, dường như đêm đông giáng xuống, làm cho những phóng viên muốn hóng chuyện kia run lên một cái.
Bọn họ theo bản năng có thể phát giác được.
Tin tức này mà dám để lộ ra ngoài, Bùi Văn Lâm chắc chắn sẽ giết chết bọn họ.
- -----------------
Chỉ thấy đạn bay tứ tung, mang theo mùi khói lửa, cũng mang theo mùi vị sát phạt quyết đoán.
Hiển nhiên, một phát súng này không hề có chút do dự hay nương tay nào, lúc này Hạ Tuyết chỉ muốn giữ lại cái mạng cho Bùi Nguyên Minh.
Tiếc là tốc độ của cô ta nhanh thì tốc độ của Bùi Nguyễn Minh càng nhanh hơn.
Gần như cùng lúc Hạ Tuyết bóp cò, cơ thể Bùi Nguyên Minh thoắt một cái, đập mạng vào ngực cô ta.
"Bich!"
Đạn bắn vào vị trí trần nhà.
Mà cơ thể của Hạ Tuyết bay lên, trực tiếp đập vào tượng điêu khắc hoa lệ Hải Nam trên thành giá sách, thất khiếu chảy máu, xương sườn bị gãy.
Súng bạc trong tay cô ta cũng bay tứ tung.
"Binh vượng đỉnh phong? Chỉ như vậy thôi à?"
Bùi Nguyên Minh làm mặt ghét bỏ.
Những câu nói này làm cho gương mặt Hạ Tuyết lập tức xám như tro.
Còn Bùi Nguyên Minh thì không để ý tới cô ta, tự mình rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Sau đó đi vào thang máy, tới trước cổng chính của văn phòng.
"Ai vậy?"
"Anh muốn làm gì?"
Một đám vệ sĩ phản ứng kịp, muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi.
Bùi Nguyên Minh trực tiếp xuyên qua đám người, đi tới một chiếc Maybach phía sau, rồi "plng" một tiếng, bóp cò súng. Cửa xe đang đóng lúc này liền mở ra, lộ ra gương mặt của Bùi Văn Lâm.
Nếu như không phải chiếc xe này có chức năng chống đạn, thì lúc này Bùi Văn Lâm đã nằm trong vũng máu.
Nhìn thấy một phát súng không giết được Bùi Văn Lâm, Bùi Nguyên Minh nhún vai.
Tùy ý bóp cò, đánh bại mấy tên vệ sĩ áo đen có mưu đồ lại gần ngã trên đất.
Sau đó anh hít mắt nhìn Bùi Văn Lâm, thản nhiên nói: "Ông ba Bùi, ông may đấy, vừa rồi một phát súng kia không lấy mạng ông được."
"Có điều lần tiếp theo sẽ không may mắn thế đâu." Sắc mặt Bùi Văn Lâm cực kỳ khó coi, cũng cảm thấy bất ngờ.
Một mặt ông ta chấn kinh vì Bùi Nguyên Minh lại dám nổi cáu với mình.
Một mặt khác, ông ta bất ngờ vì binh vương đỉnh phong Hạ Tuyết lại không xử lý được Bùi Nguyên Minh.
Hai chuyện này đều nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Có điều dù sao Bùi Nguyên Minh cũng được xem như một nhân vật lớn, lúc này ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Cậu tính làm gì?"
"Nếu một phát súng không chết thì tôi cũng lười nổ phát sáng thứ hai." "Dù sao giết chết ông rồi cũng không vui bằng khiến cho ông thân bại danh liệt"
Bùi Nguyên Minh cười rạng rỡ nói.
"Có điều, cứ buông tha ông như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Không bằng tôi giúp ông chiếm tin tức đầu đề nhé?"
"Bốp!"
Không cho Bùi Văn Lâm có cơ hội nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trở tay tát mạnh một cái lên mặt Bùi Văn Lâm,
Thanh thúy! Vang dội!
Một vài phóng viên gần đó đã sớm chú ý tới bên này.
"Hành vi hôm nay của cậu, Bùi Văn Lâm tôi nhớ kỹ rồi!"
Lúc này giọng nói của Bùi Văn Lâm oán độc vô cùng.
Trong nháy mắt này, dường như đêm đông giáng xuống, làm cho những phóng viên muốn hóng chuyện kia run lên một cái.
Bọn họ theo bản năng có thể phát giác được.
Tin tức này mà dám để lộ ra ngoài, Bùi Văn Lâm chắc chắn sẽ giết chết bọn họ.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.