Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 2872
N-H
09/06/2021
**********
Chương 2872:
Thấy diễn xuất của Trần Đồng Hoa, không ít quần chúng xung quanh đều lộ ra vẻ không đành lòng Dù sao Trần Đồng Hoa là một người đẹp, thấy người đẹp gặp rủi ro, mọi người nhất định sẽ sinh lòng đồng tình.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại khẽ nhíu mày, lúc thấy Trần Đồng Hoa hô lên ngài Minh, anh đã nhận thấy được hơn phân nửa là phía sau đối phương có cao nhân đang chỉ điểm rồi.
Đây là tới diễn trò?
Còn là tới khóc tang?
“Vừa rồi bảo cô lăn đi, chuyện cũng đã kết thúc”
Vẻ mặt Bùi Diễm Lan lạnh nhạt.
“Về phần bị phong sát, chẳng phải lỗi của ai cả, là cô gieo gió gặt bão!”
“Dù không có Bùi Nguyên Minh, cho dù là những người khác sớm muộn sẽ phong sát cô: “Ngài Minh, cô Lan, thực sự xin lỗi, tôi thực sự biết sai rồi”
Trần Đồng Hoa lết hai chân đi tới trước.
người Bùi Nguyên Minh cùng Bùi Diễm Lan, vẻ mặt như hoa lê đẫm mưa cầu khẩn: “Lúc này tôi tới Cảng Thành, là lần đầu tiên biểu diễn, là trạm thứ nhất tour lưu diễn Đại Hạ, là thời khắc đỉnh cao của tôi trong làng giải trí!”
“Đây đối với tôi mà nói, thực sự rất quan trọng!”
“Van cầu hai người, hãy tha cho tôi một con đường đi!”
“Van cầu hai người, giơ cao đánh khẽ cho tôi một lần cơ hội!”
“Nếu không, không chỉ là tiền đồ của tôi bị hủy mà ngài Lý Linh Đơn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Anh ta muốn tôi đạt được sự tha thứ của các người, nếu không sẽ một cái tát đập.
chết tôi!”
“Đương nhiên, bản thân tôi cũng cam tâm tình nguyện nói xin lỗi các người, tôi thật sự hi vọng được các người tha thứ!”
“Dù sao trong mắt nhân vật lớn các người, tôi chỉ là một con hát, so đo với một con hát, không cần thiết, đúng không?”
“Tôi đã dập đầu rồi!”
“Sau khi tôi về nhà, nhất định sẽ lập bài vị cho các người!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Đồng Hoa lần thứ hai “bộp bộp bộp” bắt đầu dập đầu.
Hơn nữa cô ta khóc như hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ mềm mại càng làm cho những quần chúng không rõ chân tướng sinh lòng đồng tình.
Thậm chí không ít người âm thầm trách Bùi Nguyên Minh cùng Bùi Diễm Lan hơi quá đáng, vậy mà ép một người đẹp như vậy đến bước này.
Cũng có người nghĩ, Bùi Diễm Lan cùng Bùi Nguyên Minh là người có thân phận, cần gì phải so với với một con hát?
“Hóa ra phong thủy luân chuyển của cô, chính là sau khi đi đến chỗ Lý Linh Đơn cầu viện, bị anh ta buộc trở về xin lỗi à?”
Bùi Diễm Lan càng thêm lạnh lùng “Nếu như không phải là anh ta bảo cô chạy về xin lỗi cầu xin tha thứ, chắc là cô vẫn còn đang nghĩ cách trả thù chúng tôi nhỉ?”
Trần Đồng Hoa không ngừng lắc đầu: “Không dám, không dám, ngài Lý Linh Đơn đã cho tôi hiểu được, tôi chính là con kiến hôi, tôi nào dám vô lễ đối với nhân vật lớn chứt”
Nét mặt của cô ta rất chân thành, trong.
đôi mắt đầy lệ thoạt nhìn rất yếu ớt.
Nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không mở miệng thấy run rẩy một chút, vì vậy nếu nói xin lỗi thì có chút buồn nồn, có chút làm dáng.
“Cút”
Vẻ mặt Bùi Diễm Lan lạnh nhạt.
“Cô tự biết mình chỉ là một con hát, vậy hẳn cô cũng biết, nếu đã Bùi Nguyên Minh đã gửi tin phong sát cô, anh cũng sẽ không rút lệnh về”
“Bởi vì, cô không xứng”
“Cô không có tư cách để cho anh ấy lần thứ hai gửi tin!”
“Tất cả hôm nay là do cô tự tung tự tác.
làm nên, chạy về khách sạn tự mình suy nghĩ lại đi thôi”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Diễm Lan liếc mắt nhìn vị quản lý mới lên chức kia.
Rất nhanh, mười mấy bảo vệ vọt tới, tay.
chân lanh lẹ kéo đám người Trần Đồng Hoa đi ra ngoài.
“Cô Lan, ngài Minh, bỏ qua cho tôi đi!”
“Tôi cũng không dám nữa!”
Chương 2872:
Thấy diễn xuất của Trần Đồng Hoa, không ít quần chúng xung quanh đều lộ ra vẻ không đành lòng Dù sao Trần Đồng Hoa là một người đẹp, thấy người đẹp gặp rủi ro, mọi người nhất định sẽ sinh lòng đồng tình.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại khẽ nhíu mày, lúc thấy Trần Đồng Hoa hô lên ngài Minh, anh đã nhận thấy được hơn phân nửa là phía sau đối phương có cao nhân đang chỉ điểm rồi.
Đây là tới diễn trò?
Còn là tới khóc tang?
“Vừa rồi bảo cô lăn đi, chuyện cũng đã kết thúc”
Vẻ mặt Bùi Diễm Lan lạnh nhạt.
“Về phần bị phong sát, chẳng phải lỗi của ai cả, là cô gieo gió gặt bão!”
“Dù không có Bùi Nguyên Minh, cho dù là những người khác sớm muộn sẽ phong sát cô: “Ngài Minh, cô Lan, thực sự xin lỗi, tôi thực sự biết sai rồi”
Trần Đồng Hoa lết hai chân đi tới trước.
người Bùi Nguyên Minh cùng Bùi Diễm Lan, vẻ mặt như hoa lê đẫm mưa cầu khẩn: “Lúc này tôi tới Cảng Thành, là lần đầu tiên biểu diễn, là trạm thứ nhất tour lưu diễn Đại Hạ, là thời khắc đỉnh cao của tôi trong làng giải trí!”
“Đây đối với tôi mà nói, thực sự rất quan trọng!”
“Van cầu hai người, hãy tha cho tôi một con đường đi!”
“Van cầu hai người, giơ cao đánh khẽ cho tôi một lần cơ hội!”
“Nếu không, không chỉ là tiền đồ của tôi bị hủy mà ngài Lý Linh Đơn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Anh ta muốn tôi đạt được sự tha thứ của các người, nếu không sẽ một cái tát đập.
chết tôi!”
“Đương nhiên, bản thân tôi cũng cam tâm tình nguyện nói xin lỗi các người, tôi thật sự hi vọng được các người tha thứ!”
“Dù sao trong mắt nhân vật lớn các người, tôi chỉ là một con hát, so đo với một con hát, không cần thiết, đúng không?”
“Tôi đã dập đầu rồi!”
“Sau khi tôi về nhà, nhất định sẽ lập bài vị cho các người!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Đồng Hoa lần thứ hai “bộp bộp bộp” bắt đầu dập đầu.
Hơn nữa cô ta khóc như hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ mềm mại càng làm cho những quần chúng không rõ chân tướng sinh lòng đồng tình.
Thậm chí không ít người âm thầm trách Bùi Nguyên Minh cùng Bùi Diễm Lan hơi quá đáng, vậy mà ép một người đẹp như vậy đến bước này.
Cũng có người nghĩ, Bùi Diễm Lan cùng Bùi Nguyên Minh là người có thân phận, cần gì phải so với với một con hát?
“Hóa ra phong thủy luân chuyển của cô, chính là sau khi đi đến chỗ Lý Linh Đơn cầu viện, bị anh ta buộc trở về xin lỗi à?”
Bùi Diễm Lan càng thêm lạnh lùng “Nếu như không phải là anh ta bảo cô chạy về xin lỗi cầu xin tha thứ, chắc là cô vẫn còn đang nghĩ cách trả thù chúng tôi nhỉ?”
Trần Đồng Hoa không ngừng lắc đầu: “Không dám, không dám, ngài Lý Linh Đơn đã cho tôi hiểu được, tôi chính là con kiến hôi, tôi nào dám vô lễ đối với nhân vật lớn chứt”
Nét mặt của cô ta rất chân thành, trong.
đôi mắt đầy lệ thoạt nhìn rất yếu ớt.
Nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không mở miệng thấy run rẩy một chút, vì vậy nếu nói xin lỗi thì có chút buồn nồn, có chút làm dáng.
“Cút”
Vẻ mặt Bùi Diễm Lan lạnh nhạt.
“Cô tự biết mình chỉ là một con hát, vậy hẳn cô cũng biết, nếu đã Bùi Nguyên Minh đã gửi tin phong sát cô, anh cũng sẽ không rút lệnh về”
“Bởi vì, cô không xứng”
“Cô không có tư cách để cho anh ấy lần thứ hai gửi tin!”
“Tất cả hôm nay là do cô tự tung tự tác.
làm nên, chạy về khách sạn tự mình suy nghĩ lại đi thôi”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Diễm Lan liếc mắt nhìn vị quản lý mới lên chức kia.
Rất nhanh, mười mấy bảo vệ vọt tới, tay.
chân lanh lẹ kéo đám người Trần Đồng Hoa đi ra ngoài.
“Cô Lan, ngài Minh, bỏ qua cho tôi đi!”
“Tôi cũng không dám nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.