Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 353
N-H
10/03/2021
“Tôi phải lật tẩy anh!” Có người chửi ầm lên!
“Chính là anh vừa mới sắp xếp dấu vết, anh phá hủy bức tranh nổi tiếng nghìn đời, vẫn đứng đây nói bừa! Có tin ông đây đánh anh không!”
“Đúng vậy, lấy cái này làm chứng cứ, cậu nghĩ chúng tôi ngu hay là đầu óc cậu có vấn đề?”
“Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng cười như vậy hay không, mau quỳ xuống đi, nếu không chọc giận tất cả mọi người, bị người ta đánh một trận sẽ không tốt đâu.” Trương Lăng cũng cười lạnh nói liên tục.
Đừng nghe Bùi Nguyên Minh nói rất chính đáng, nhưng vấn đề là anh không có chứng cứ, tất cả đều là suy đoán và dự đoán, có cái rắm gì để dùng?
Dưới tình huống này, khẳng định là mọi người tin Trương Đình, chắc chắn không tin anh.
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Trương Lăng như nhìn tên đần, nói: “Cậu bé, kỹ thuật của thầy cậu không ra sao, cậu chỉ có xíu bản lĩnh này, tôi cũng có thể hiểu.”
“Nhưng mà sau việc này, tôi đề nghị cậu đổi một người thầy giỏi hơn, đừng bỏ lỡ cả đời!”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh ra vẻ thương tiếc vỗ bả vai Trương Lăng.
“Mày cút đi! Mày chỉ có bản lĩnh làm tên ở rề!”
“Mày nói chắc chắn như vậy, tao muốn nhìn xem mày có thể lấy ra chứng cớ gì!” “Không lấy ra được, tao bắt mày sống không bằng chết!”
Trương Lăng chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, lúc này chỉ vào nếp gấp trên tranh, thản nhiên nói: “Biết vì sao vừa nãy tôi phải gấp chỗ này không?”
“Bởi vì đây chính là chỗ sơ hở mà Trương Đại Thiên cố ý để lại!”
“Tranh của Đường Bá Hổ dùng đều một loại giấy tuyên do nhà họ Đồng ở
Hoàn Nam sản xuất, vào triều nhà Minh, giấy tuyên của nhà họ Đồng rất nổi tiếng, sau này xuống dốc, kỹ thuật chế tạo loại giấy tuyên này cũng thất truyền!” “Loại giấy tuyên này có một đặc điểm rất lớn, mặc kệ dùng bao nhiêu sức
tạo ra nếp gấp, thì rất nhanh sẽ khôi phục như cũ! Còn hàng nhái, mãi mãi sẽ không khôi phục như cũ!”
“Chà!”
Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người vây lại, cần thận nhìn nếp gấp đó.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh nói rất có lý có chứng cứ, khiến cho người ta không tìm được cớ cãi lại.
Lúc này trái tim của Nạp Nhã Lan không kìm được mà run rẩy, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh thêm kính nể cùng tôn sùng.
Bức “Hổ Gần Sơn Cư Đồ” này, vừa rồi cô ta cũng nghiên cứu cần thận nhưng không nhìn ra sơ hở.
Vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ra bức tranh này là thật hay giả từ một góc độ khác, hơn nữa còn nói vanh vách lai lịch của nó!
Về nghề đồ cổ này, chẳng lẽ không có gì là anh không biết sao…
Rốt cuộc làm sao anh làm được?
Bây giờ trong lòng Nạp Nhã Lan chứa đầy khó tin, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương chạy vào đám người, nhìn thấy vẻ mặt của Nạp Nhã Lan, trong lòng cô hiện lên cảnh giác, cảm thấy rất khó chịu.
Đều là phụ nữ, cô biết rõ biểu cảm Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh có nghĩa thế nào.
Hiện giờ Trịnh Tuyết Dương cũng không biết nên thể hiện vẻ mặt gì.
Mình luôn cảm thấy người chồng này vô dụng, nhưng mà lại được phụ nữ bên ngoài chào đón?
Một Trình Tiên vì anh mà vô cùng thẹn thùng.
Ngay cả nhân vật lớn như Nạp Nhã Lan, cũng vì anh mà tâm trạng rồi loan.
Chẳng lẽ, người chồng vô dụng của mình vẫn là bánh trái thơm ngon?
Lúc này, Trương Lăng nghẹn họng nhìn trân trối, mặc dù hắn ta có chút trình độ về giám định bảo vật, nhưng chưa tới trình độ cấp bậc thầy.
Cho dù bây giờ muốn cãi lại Bùi Nguyên Minh, gã ta cũng không biết nói từ đâu, không tìm thấy điểm vào.
Trái lại là Trương Đình cau mày, nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu nói rất có lý, nhưng tất cả đều là suy đoán của cậu, kể cả nếp gấp mà cậu nói. ”
“Cả cách nói về giấy tuyên của cậu, đều là suy đoán của cậu mà thôi, không có chứng cứ xác thật nào hết!”
“Dựa vào điều này, cậu cho rằng cậu thắng rồi? Cậu đã muốn nhận định tranh này là thật hay giả, phải chăng quá buồn cười?”
“Chính là anh vừa mới sắp xếp dấu vết, anh phá hủy bức tranh nổi tiếng nghìn đời, vẫn đứng đây nói bừa! Có tin ông đây đánh anh không!”
“Đúng vậy, lấy cái này làm chứng cứ, cậu nghĩ chúng tôi ngu hay là đầu óc cậu có vấn đề?”
“Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng cười như vậy hay không, mau quỳ xuống đi, nếu không chọc giận tất cả mọi người, bị người ta đánh một trận sẽ không tốt đâu.” Trương Lăng cũng cười lạnh nói liên tục.
Đừng nghe Bùi Nguyên Minh nói rất chính đáng, nhưng vấn đề là anh không có chứng cứ, tất cả đều là suy đoán và dự đoán, có cái rắm gì để dùng?
Dưới tình huống này, khẳng định là mọi người tin Trương Đình, chắc chắn không tin anh.
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Trương Lăng như nhìn tên đần, nói: “Cậu bé, kỹ thuật của thầy cậu không ra sao, cậu chỉ có xíu bản lĩnh này, tôi cũng có thể hiểu.”
“Nhưng mà sau việc này, tôi đề nghị cậu đổi một người thầy giỏi hơn, đừng bỏ lỡ cả đời!”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh ra vẻ thương tiếc vỗ bả vai Trương Lăng.
“Mày cút đi! Mày chỉ có bản lĩnh làm tên ở rề!”
“Mày nói chắc chắn như vậy, tao muốn nhìn xem mày có thể lấy ra chứng cớ gì!” “Không lấy ra được, tao bắt mày sống không bằng chết!”
Trương Lăng chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, lúc này chỉ vào nếp gấp trên tranh, thản nhiên nói: “Biết vì sao vừa nãy tôi phải gấp chỗ này không?”
“Bởi vì đây chính là chỗ sơ hở mà Trương Đại Thiên cố ý để lại!”
“Tranh của Đường Bá Hổ dùng đều một loại giấy tuyên do nhà họ Đồng ở
Hoàn Nam sản xuất, vào triều nhà Minh, giấy tuyên của nhà họ Đồng rất nổi tiếng, sau này xuống dốc, kỹ thuật chế tạo loại giấy tuyên này cũng thất truyền!” “Loại giấy tuyên này có một đặc điểm rất lớn, mặc kệ dùng bao nhiêu sức
tạo ra nếp gấp, thì rất nhanh sẽ khôi phục như cũ! Còn hàng nhái, mãi mãi sẽ không khôi phục như cũ!”
“Chà!”
Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người vây lại, cần thận nhìn nếp gấp đó.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh nói rất có lý có chứng cứ, khiến cho người ta không tìm được cớ cãi lại.
Lúc này trái tim của Nạp Nhã Lan không kìm được mà run rẩy, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh thêm kính nể cùng tôn sùng.
Bức “Hổ Gần Sơn Cư Đồ” này, vừa rồi cô ta cũng nghiên cứu cần thận nhưng không nhìn ra sơ hở.
Vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ra bức tranh này là thật hay giả từ một góc độ khác, hơn nữa còn nói vanh vách lai lịch của nó!
Về nghề đồ cổ này, chẳng lẽ không có gì là anh không biết sao…
Rốt cuộc làm sao anh làm được?
Bây giờ trong lòng Nạp Nhã Lan chứa đầy khó tin, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương chạy vào đám người, nhìn thấy vẻ mặt của Nạp Nhã Lan, trong lòng cô hiện lên cảnh giác, cảm thấy rất khó chịu.
Đều là phụ nữ, cô biết rõ biểu cảm Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh có nghĩa thế nào.
Hiện giờ Trịnh Tuyết Dương cũng không biết nên thể hiện vẻ mặt gì.
Mình luôn cảm thấy người chồng này vô dụng, nhưng mà lại được phụ nữ bên ngoài chào đón?
Một Trình Tiên vì anh mà vô cùng thẹn thùng.
Ngay cả nhân vật lớn như Nạp Nhã Lan, cũng vì anh mà tâm trạng rồi loan.
Chẳng lẽ, người chồng vô dụng của mình vẫn là bánh trái thơm ngon?
Lúc này, Trương Lăng nghẹn họng nhìn trân trối, mặc dù hắn ta có chút trình độ về giám định bảo vật, nhưng chưa tới trình độ cấp bậc thầy.
Cho dù bây giờ muốn cãi lại Bùi Nguyên Minh, gã ta cũng không biết nói từ đâu, không tìm thấy điểm vào.
Trái lại là Trương Đình cau mày, nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu nói rất có lý, nhưng tất cả đều là suy đoán của cậu, kể cả nếp gấp mà cậu nói. ”
“Cả cách nói về giấy tuyên của cậu, đều là suy đoán của cậu mà thôi, không có chứng cứ xác thật nào hết!”
“Dựa vào điều này, cậu cho rằng cậu thắng rồi? Cậu đã muốn nhận định tranh này là thật hay giả, phải chăng quá buồn cười?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.