Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 432
N-H
10/03/2021
Dù sao thì cô cũng là người nhà họ Trịnh, hi vọng nhìn thấy nhà họ Trịnh được hạnh phúc.
Trong thời kì khủng hoảng của nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng cũng đã nói xin lỗi, hơn nữa, ông nội cũng đã lên tiếng, cô không thể tiếp tục nói gì nữa.
Bùi Nguyên Minh thầm thở dài, vốn dĩ định lợi dụng cơ hội này, Trịnh Tuyết Dương có thể đòi hỏi/yêu cầu thêm quyền lực trong nhà họ Trịnh.
Thế nhưng, tính cách của Trịnh Tuyết Dương là như vậy, coi trọng tình cảm gia đình vô cùng.
Lúc này cho dù anh mở miệng thay cô đòi hỏi, cô chưa chắc đã đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương dãn ra, ông cụ Trịnh đứng lên, chậm rãi nói: “Chí Dụng, mọi chuyện đã quyết định vậy, không nên kéo dài thêm nữa. Buổi chiều khi đi giải quyết, nhớ chuẩn bị quà hậu hĩnh.” Điều này buộc Trịnh Chí Dụng bất luận như thế nào cũng phải đến Bùi Thị.
Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng biến đổi khó lường, không thể không liếc nhìn Trịnh Thu Hằng một chút.
Người phụ nữ được mệnh danh là tương lai cao quý nhất nhà họ Trịnh này, giờ phút này im lặng không nói gì.
Dù sao cô ta còn chưa chính thức được gả cho nhà họ Bối, ngay cả dung mạo Bối Thiếu Long ra sao Lúc này, cô ta sẽ không ngu ngốc nhảy ra.
Nếu ông nội bảo cô ta phải quỳ xuống thì làm sao bây giờ? Nếu như vậy, cô ta sẽ bị coi là “ô uế” và sẽ không có chuyện gả vào nhà họ Bối nữa.
Trịnh Thu Hằng bây giờ cảm thấy vô cùng thương tiếc cho tấm thân ngàn vàng của mình, bất luận thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mọi chuyện đã được quyết định, ông cụ Trịnh xua tay một cái, tất cả các thành viên nhà họ Trịnh đều giải tán.
Đợi cho đến lúc sau khi mọi người đã rời đi, Trịnh Chí Dụng mới tới bên chỗ ông cụ Trịnh với ánh mắt đầy vẻ lo lắng, cúi đầu nói: “Ông nội, cháu buộc phải đi sao? Cháu.” “Không những phải đi mà còn phải quang minh chính đại mà đi” Ông cụ Trịnh thản nhiên nói.
“Lần này, căn bản là cháu phạm sai lầm, ông biết cháu muốn để chừa việc cho Trịnh Tuyết Dương” “Nhưng lần này vấn đề quá nghiêm trọng, bây giờ căn bản không phải lúc làm việc này.” “Lần này cháu đi, ông biết cháu oan ức” “Thế nhưng cháu đi cũng là có cái tốt.”
“Cái gì tốt ạ?”
Trịnh Chí Dụng vừa rồi vẻ mặt còn lo lắng, lúc này ánh mắt lại sáng lên, theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Công lao.” Ông cụ Trịnh nhàn nhạt nói ra.
“Cháu cũng biết rồi, ông nội mấy năm không làm được gì, ba con cũng chịu không nổi…
” “Trịnh Tuyết Dương và ba của con bé là Trịnh Tuấn cũng là chú ba của cháu có tham vọng hừng hực, muốn giành được vị trí người thừa kể.” “Cháu suy nghĩ kỹ một chút, cho dù là dự án trung tâm thương mại hay dự án hiện tại ở khu mới Dương Thành, đều là do họ mang về.” “So với sự đóng góp của ba con họ cho nhà họ Trịnh, ba con cháu chẳng có chút công lao nào? Nói đến đây, chính ông cụ Trịnh cũng hơi nhíu mày.
Có lẽ, thực sự có thể xem xét cho Trịnh Tuấn một chút.
Trịnh Chí Dụng vẻ mặt xấu hổ và nói: “Ông nội, cháu cũng muốn làm ra thành tựu cho ông xem, nhưng vấn đề là, vị trí của cháu cũng không tiện.”
“Ông biết, vì vậy lần này ông cho cháu một cơ hội” Ông cụ Trịnh suy nghĩ, rồi lại lần nữa hạ quyết tâm.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ phải chịu sự hỗn loạn.
Nếu ông đã quyết định nâng đỡ cho Trịnh Chí Dụng thành người thừa kế, vậy thì ông không thể lưỡng lự trước sau.
“Miễn là cháu có thể đóng góp và giải quyết các vấn đề trong thời kì khủng hoảng của nhà họ Trịnh” “Vậy thì, công lao của cháu đương nhiên vượt xa ba con họ.” Ông cụ Trịnh vẻ mặt tận tình khuyên bảo.
“Chí Dụng, đừng để ông nội thất vọng, lần này đi, bất luận điều gì cũng đừng tự trọng quá mức.”
“Cháu đi, mục đích là để làm cho Bùi Thị tha thứ cho chúng ta.” “Nếu làm được chuyện này, thân phận người thừa kế của cháu sẽ vững vàng như núi.” Ông cụ Trịnh một lòng nói lời thấm thía, ông rất thương đứa cháu trai ruột này.
Nếu là người khác, ông sớm đã tát cho sợ chết, còn ở đây hết lòng lo lắng cho hay sao? Trịnh Chí Dụng lúc này cũng nghĩ thông, bây giờ mới cười nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu hiểu những công tử quyền quý này thích gì mà. Nhất định thứ đó sẽ khiến tổng giám đốc mới phải bị khuất phục!”
Trong thời kì khủng hoảng của nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng cũng đã nói xin lỗi, hơn nữa, ông nội cũng đã lên tiếng, cô không thể tiếp tục nói gì nữa.
Bùi Nguyên Minh thầm thở dài, vốn dĩ định lợi dụng cơ hội này, Trịnh Tuyết Dương có thể đòi hỏi/yêu cầu thêm quyền lực trong nhà họ Trịnh.
Thế nhưng, tính cách của Trịnh Tuyết Dương là như vậy, coi trọng tình cảm gia đình vô cùng.
Lúc này cho dù anh mở miệng thay cô đòi hỏi, cô chưa chắc đã đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương dãn ra, ông cụ Trịnh đứng lên, chậm rãi nói: “Chí Dụng, mọi chuyện đã quyết định vậy, không nên kéo dài thêm nữa. Buổi chiều khi đi giải quyết, nhớ chuẩn bị quà hậu hĩnh.” Điều này buộc Trịnh Chí Dụng bất luận như thế nào cũng phải đến Bùi Thị.
Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng biến đổi khó lường, không thể không liếc nhìn Trịnh Thu Hằng một chút.
Người phụ nữ được mệnh danh là tương lai cao quý nhất nhà họ Trịnh này, giờ phút này im lặng không nói gì.
Dù sao cô ta còn chưa chính thức được gả cho nhà họ Bối, ngay cả dung mạo Bối Thiếu Long ra sao Lúc này, cô ta sẽ không ngu ngốc nhảy ra.
Nếu ông nội bảo cô ta phải quỳ xuống thì làm sao bây giờ? Nếu như vậy, cô ta sẽ bị coi là “ô uế” và sẽ không có chuyện gả vào nhà họ Bối nữa.
Trịnh Thu Hằng bây giờ cảm thấy vô cùng thương tiếc cho tấm thân ngàn vàng của mình, bất luận thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mọi chuyện đã được quyết định, ông cụ Trịnh xua tay một cái, tất cả các thành viên nhà họ Trịnh đều giải tán.
Đợi cho đến lúc sau khi mọi người đã rời đi, Trịnh Chí Dụng mới tới bên chỗ ông cụ Trịnh với ánh mắt đầy vẻ lo lắng, cúi đầu nói: “Ông nội, cháu buộc phải đi sao? Cháu.” “Không những phải đi mà còn phải quang minh chính đại mà đi” Ông cụ Trịnh thản nhiên nói.
“Lần này, căn bản là cháu phạm sai lầm, ông biết cháu muốn để chừa việc cho Trịnh Tuyết Dương” “Nhưng lần này vấn đề quá nghiêm trọng, bây giờ căn bản không phải lúc làm việc này.” “Lần này cháu đi, ông biết cháu oan ức” “Thế nhưng cháu đi cũng là có cái tốt.”
“Cái gì tốt ạ?”
Trịnh Chí Dụng vừa rồi vẻ mặt còn lo lắng, lúc này ánh mắt lại sáng lên, theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Công lao.” Ông cụ Trịnh nhàn nhạt nói ra.
“Cháu cũng biết rồi, ông nội mấy năm không làm được gì, ba con cũng chịu không nổi…
” “Trịnh Tuyết Dương và ba của con bé là Trịnh Tuấn cũng là chú ba của cháu có tham vọng hừng hực, muốn giành được vị trí người thừa kể.” “Cháu suy nghĩ kỹ một chút, cho dù là dự án trung tâm thương mại hay dự án hiện tại ở khu mới Dương Thành, đều là do họ mang về.” “So với sự đóng góp của ba con họ cho nhà họ Trịnh, ba con cháu chẳng có chút công lao nào? Nói đến đây, chính ông cụ Trịnh cũng hơi nhíu mày.
Có lẽ, thực sự có thể xem xét cho Trịnh Tuấn một chút.
Trịnh Chí Dụng vẻ mặt xấu hổ và nói: “Ông nội, cháu cũng muốn làm ra thành tựu cho ông xem, nhưng vấn đề là, vị trí của cháu cũng không tiện.”
“Ông biết, vì vậy lần này ông cho cháu một cơ hội” Ông cụ Trịnh suy nghĩ, rồi lại lần nữa hạ quyết tâm.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ phải chịu sự hỗn loạn.
Nếu ông đã quyết định nâng đỡ cho Trịnh Chí Dụng thành người thừa kế, vậy thì ông không thể lưỡng lự trước sau.
“Miễn là cháu có thể đóng góp và giải quyết các vấn đề trong thời kì khủng hoảng của nhà họ Trịnh” “Vậy thì, công lao của cháu đương nhiên vượt xa ba con họ.” Ông cụ Trịnh vẻ mặt tận tình khuyên bảo.
“Chí Dụng, đừng để ông nội thất vọng, lần này đi, bất luận điều gì cũng đừng tự trọng quá mức.”
“Cháu đi, mục đích là để làm cho Bùi Thị tha thứ cho chúng ta.” “Nếu làm được chuyện này, thân phận người thừa kế của cháu sẽ vững vàng như núi.” Ông cụ Trịnh một lòng nói lời thấm thía, ông rất thương đứa cháu trai ruột này.
Nếu là người khác, ông sớm đã tát cho sợ chết, còn ở đây hết lòng lo lắng cho hay sao? Trịnh Chí Dụng lúc này cũng nghĩ thông, bây giờ mới cười nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu hiểu những công tử quyền quý này thích gì mà. Nhất định thứ đó sẽ khiến tổng giám đốc mới phải bị khuất phục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.