Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 436
N-H
10/03/2021
Một đám người trong nhà họ Trịnh giờ phút này đều đang giương mắt nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu.
Cũng chẳng biết làm sao mới được nữa, Công ty đầu tư Bùi Thị bao quát cả bầu trời thành phố Hải Dương này rồi, người ta có thực lực cỡ này, có tư cách như này.
Trị Chí Dụng nhà anh ta chẳng phải giỏi giang tháo vát lắm cơ mà? Kết quả thì chẳng phải người ta cho anh quỳ ở đại sảnh mà là chính anh ta nằng nặc được quỳ ở đại sảnh đấy thôi? Anh ta nghĩ cái nhà này không ai biết chuyện chắc? Giờ chuyện đã được đồn khắp hàn cùng ngõ hẻm của cái thành phố Hải Dương này rồi.
“Được rồi! Ông cụ Trịnh phất tay: “Ông nghe nói, Tổng giám đốc mới của Bùi Thị rất là hài lòng với chuyện cháu quỳ rồi!”
“Công ty đầu tư Bùi Thị của người là có gia tộc họ Bùi chống lưng cho nhà họ Trịnh chúng ta dù bây giờ có liên kết quan hệ được với nhà họ Bối thì vẫn kém hơn người ta chẳng khác gì trước kia cả” “Dù rằng chuyện này rõ ràng là tên đó muốn vũ nhục cháu, nhưng mà, ông lại cảm thấy được chuyện cháu quỳ cũng có công lao, ít nhất có thể hòa hoãn được xung đột giữa hai nhà!”
“Tiếp nữa, tìm người đi đến công ty đầu tư Bùi Thị ăn nói vài câu, không chừng chuyện này vẫn còn có thể gỡ gạc được phần nào “Chí Dụng, cháu lại đi thêm lần nữa xem?”
Ông cụ Trịnh trưng ra vẻ mặt ấp ủ hy vọng, nếu Trịnh Chí Dụng có thể dàn xếp xong xuôi việc này thì đúng là lập công lớn cho cả họ.
Thế nhưng Trịnh Chí Dụng lại lắc đầu nguầy nguậy.
Đùa gì hay thế.
Suốt cả buổi chiều anh ta đã trở thành trò cười của cả cái thành phố Hải Dương này rồi, bây giờ lại còn tiếp tục vác mặt đến nữa? Có trời mới biết lần tới anh ta sẽ phải đối diện với chuyện gì.
Thấy biểu hiện của Trịnh Chí Dụng, ông cụ Trịnh chỉ đành thở dài một hơi, thế rồi chuyển tầm mắt quét khắp đám người con cháu họ Trịnh đứng chung quanh đó.
Cả đám người già trẻ lớn bé ai nấy đều giật mình tái mặt, cố hết sức để không có tương tác gì với ánh mắt của ông cụ Trịnh.
Nói đùa chắc, cho Trịnh Chí Dụng ra mặt mà cũng phải chịu kết cục nhường này, để những người khác đi mà xem, may mắn thì cũng đành thôi, ấy mà phải người xui xẻo thì cứ quỳ nguyên cả ngày có mà Xong đời à? Ông cụ Trịnh cũng vẫn chỉ thở dài thườn thượt.
Tuy rằng mới rồi ông nói đây là chuyện tốt, thế nhưng trong lòng ông cũng rõ ràng rằng chuyện này không dễ dàn xếp.
Ai lại muốn mặt trơ trán bóng để mà chịu tội thế này chứ? Trịnh Chí Dụng rũ đầu, bất chợt đứng bật dậy, cười gần một tiếng, nói: “Ông nội, chuyện cháu quỳ ngày hôm nay hẳn là đã đủ để nhà họ Bùi tha thứ cho nhà chúng ta rồi!”
Nhưng ma, chau lại ra mắt nữa phù hợp cho lắm, cháu cảm thấy, lúc này đáng ra phải để Trịnh Tuyết Dương xuất hiện mới phải!”
Trịnh Chí Dụng mặt mày âm độc, giờ đây anh ta đã chẳng thiết tha có thể dàn xếp được việc này được hay không nữa rồi.
Buổi chiều ngày hôm nay, anh ta đã trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu trong cái thành phố Hải Dương này rồi, tuy rằng nhà họ Trịnh cũng sẽ mau chóng rời đi, thế nhưng anh ta không thể nuốt cơn hận này được.
Đúng là không thể nào chịu đựng được.
Giờ phút này nhớ lại sự nhục nhã ban chiều thì anh ta vẫn cứ cảm thấy thù hận vô cùng.
Nếu có thể khiến cho Trịnh Tuyết Dương cũng phải chịu sự nhục nhã thế này thì đúng là không thể nào tốt hơn được nữa! “Trịnh Chí Dụng! Anh!”
Trịnh Tuyết Dương cắn đôi môi căng mọng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cô biết Trịnh Chí Dụng khi không thì luôn luôn tìm cách đâm chọc mình, thế nhưng cũng không thể nào tưởng tượng được rằng vào giờ phút này rồi mà anh ta vẫn cố gắng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Rõ ràng anh ta hy vọng rằng mình cũng đến công ty đầu tư Bùi Thị rồi quỳ gối ngay giữa đại sảnh công ty thì có! Loại tâm tư này của anh ta quả thực là độc ác đến cực hạn! “Có làm sao?”
Trịnh Chí Dụng hỏi ngược lại: “Cô là người nhà họ Trịnh, chuyện này rõ ràng là do cô mà ra!”
“Bây giờ hạng mục của cô xảy ra vấn đề lớn! Chẳng lẽ cô không muốn ra mặt vì gia tộc mình à?”
“Trịnh Chí Dụng, anh không biết xấu hổ! Vốn là hạng mục này đang yên dan vì..” Trịnh Tuyết Dương khẽ cãi lại. lung “Bởi vì cái gì mà bởi vì? Tôi nói cho cô biết! Cô đừng có mà thừa lời vô nghĩa!”
Trịnh Chí Dụng nói đến đây thì chạy thẳng đến bên cạnh ông cụ Trịnh: “Ông nội, cháu đề nghị nhiệm vụ này cứ để Trịnh Tuyết Dương làm đi ạ!”
“Cháu cảm thấy rằng, chỉ có cô ta mới giải quyết được chuyện này, không thì chẳng có ai có thể nghĩ ra cách để dàn xếp vụ này đâu ạ!”
Ông cụ Trịnh gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Tuyết Dương, ông biết cháu phải chịu thỏi! Nhưng mà chuyện này quả thực là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Trịnh chúng ta, ngày mai cháu cứ đi một chuyến đi…
.” %3D “Ông nội, cháu..” Trịnh Tuyết Dương vừa chực mở miệng.
Ông cụ Trịnh đã khoát tay rằng: “Chuyện mất mặt nhất thì đã để Trịnh Chí Dụng đi làm rồi, cháu đi thì cũng chỉ là dạo qua hộ việc mà thôi…
”
“Ông nội tin tưởng rằng cháu có năng lực này, cháu nhất định có thể làm được mà…
” “Được rồi, tan họp!”
Vừa dứt lời thì mấy trăm người đồng thời đứng dậy khỏi chỗ, một đám người đồng loại thầm than may mắn trong lòng, may mắn rằng người bị chỉ điểm không phải là bọn họ.
Cũng chẳng biết làm sao mới được nữa, Công ty đầu tư Bùi Thị bao quát cả bầu trời thành phố Hải Dương này rồi, người ta có thực lực cỡ này, có tư cách như này.
Trị Chí Dụng nhà anh ta chẳng phải giỏi giang tháo vát lắm cơ mà? Kết quả thì chẳng phải người ta cho anh quỳ ở đại sảnh mà là chính anh ta nằng nặc được quỳ ở đại sảnh đấy thôi? Anh ta nghĩ cái nhà này không ai biết chuyện chắc? Giờ chuyện đã được đồn khắp hàn cùng ngõ hẻm của cái thành phố Hải Dương này rồi.
“Được rồi! Ông cụ Trịnh phất tay: “Ông nghe nói, Tổng giám đốc mới của Bùi Thị rất là hài lòng với chuyện cháu quỳ rồi!”
“Công ty đầu tư Bùi Thị của người là có gia tộc họ Bùi chống lưng cho nhà họ Trịnh chúng ta dù bây giờ có liên kết quan hệ được với nhà họ Bối thì vẫn kém hơn người ta chẳng khác gì trước kia cả” “Dù rằng chuyện này rõ ràng là tên đó muốn vũ nhục cháu, nhưng mà, ông lại cảm thấy được chuyện cháu quỳ cũng có công lao, ít nhất có thể hòa hoãn được xung đột giữa hai nhà!”
“Tiếp nữa, tìm người đi đến công ty đầu tư Bùi Thị ăn nói vài câu, không chừng chuyện này vẫn còn có thể gỡ gạc được phần nào “Chí Dụng, cháu lại đi thêm lần nữa xem?”
Ông cụ Trịnh trưng ra vẻ mặt ấp ủ hy vọng, nếu Trịnh Chí Dụng có thể dàn xếp xong xuôi việc này thì đúng là lập công lớn cho cả họ.
Thế nhưng Trịnh Chí Dụng lại lắc đầu nguầy nguậy.
Đùa gì hay thế.
Suốt cả buổi chiều anh ta đã trở thành trò cười của cả cái thành phố Hải Dương này rồi, bây giờ lại còn tiếp tục vác mặt đến nữa? Có trời mới biết lần tới anh ta sẽ phải đối diện với chuyện gì.
Thấy biểu hiện của Trịnh Chí Dụng, ông cụ Trịnh chỉ đành thở dài một hơi, thế rồi chuyển tầm mắt quét khắp đám người con cháu họ Trịnh đứng chung quanh đó.
Cả đám người già trẻ lớn bé ai nấy đều giật mình tái mặt, cố hết sức để không có tương tác gì với ánh mắt của ông cụ Trịnh.
Nói đùa chắc, cho Trịnh Chí Dụng ra mặt mà cũng phải chịu kết cục nhường này, để những người khác đi mà xem, may mắn thì cũng đành thôi, ấy mà phải người xui xẻo thì cứ quỳ nguyên cả ngày có mà Xong đời à? Ông cụ Trịnh cũng vẫn chỉ thở dài thườn thượt.
Tuy rằng mới rồi ông nói đây là chuyện tốt, thế nhưng trong lòng ông cũng rõ ràng rằng chuyện này không dễ dàn xếp.
Ai lại muốn mặt trơ trán bóng để mà chịu tội thế này chứ? Trịnh Chí Dụng rũ đầu, bất chợt đứng bật dậy, cười gần một tiếng, nói: “Ông nội, chuyện cháu quỳ ngày hôm nay hẳn là đã đủ để nhà họ Bùi tha thứ cho nhà chúng ta rồi!”
Nhưng ma, chau lại ra mắt nữa phù hợp cho lắm, cháu cảm thấy, lúc này đáng ra phải để Trịnh Tuyết Dương xuất hiện mới phải!”
Trịnh Chí Dụng mặt mày âm độc, giờ đây anh ta đã chẳng thiết tha có thể dàn xếp được việc này được hay không nữa rồi.
Buổi chiều ngày hôm nay, anh ta đã trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu trong cái thành phố Hải Dương này rồi, tuy rằng nhà họ Trịnh cũng sẽ mau chóng rời đi, thế nhưng anh ta không thể nuốt cơn hận này được.
Đúng là không thể nào chịu đựng được.
Giờ phút này nhớ lại sự nhục nhã ban chiều thì anh ta vẫn cứ cảm thấy thù hận vô cùng.
Nếu có thể khiến cho Trịnh Tuyết Dương cũng phải chịu sự nhục nhã thế này thì đúng là không thể nào tốt hơn được nữa! “Trịnh Chí Dụng! Anh!”
Trịnh Tuyết Dương cắn đôi môi căng mọng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cô biết Trịnh Chí Dụng khi không thì luôn luôn tìm cách đâm chọc mình, thế nhưng cũng không thể nào tưởng tượng được rằng vào giờ phút này rồi mà anh ta vẫn cố gắng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Rõ ràng anh ta hy vọng rằng mình cũng đến công ty đầu tư Bùi Thị rồi quỳ gối ngay giữa đại sảnh công ty thì có! Loại tâm tư này của anh ta quả thực là độc ác đến cực hạn! “Có làm sao?”
Trịnh Chí Dụng hỏi ngược lại: “Cô là người nhà họ Trịnh, chuyện này rõ ràng là do cô mà ra!”
“Bây giờ hạng mục của cô xảy ra vấn đề lớn! Chẳng lẽ cô không muốn ra mặt vì gia tộc mình à?”
“Trịnh Chí Dụng, anh không biết xấu hổ! Vốn là hạng mục này đang yên dan vì..” Trịnh Tuyết Dương khẽ cãi lại. lung “Bởi vì cái gì mà bởi vì? Tôi nói cho cô biết! Cô đừng có mà thừa lời vô nghĩa!”
Trịnh Chí Dụng nói đến đây thì chạy thẳng đến bên cạnh ông cụ Trịnh: “Ông nội, cháu đề nghị nhiệm vụ này cứ để Trịnh Tuyết Dương làm đi ạ!”
“Cháu cảm thấy rằng, chỉ có cô ta mới giải quyết được chuyện này, không thì chẳng có ai có thể nghĩ ra cách để dàn xếp vụ này đâu ạ!”
Ông cụ Trịnh gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Tuyết Dương, ông biết cháu phải chịu thỏi! Nhưng mà chuyện này quả thực là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Trịnh chúng ta, ngày mai cháu cứ đi một chuyến đi…
.” %3D “Ông nội, cháu..” Trịnh Tuyết Dương vừa chực mở miệng.
Ông cụ Trịnh đã khoát tay rằng: “Chuyện mất mặt nhất thì đã để Trịnh Chí Dụng đi làm rồi, cháu đi thì cũng chỉ là dạo qua hộ việc mà thôi…
”
“Ông nội tin tưởng rằng cháu có năng lực này, cháu nhất định có thể làm được mà…
” “Được rồi, tan họp!”
Vừa dứt lời thì mấy trăm người đồng thời đứng dậy khỏi chỗ, một đám người đồng loại thầm than may mắn trong lòng, may mắn rằng người bị chỉ điểm không phải là bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.