Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 493
N-H
10/03/2021
Chẳng qua trong quá khứ lúc ở thành phố Hải Dương, ông cụ Trịnh tự mình tìm kết quả, cũng đều muốn giữ lấy thân phận và quyền uy cao cao tại thượng của ông ta.
Nhưng lần này ông ta lại tự mình đến? Vượt qua tưởng tượng.
“Chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta, ông ta có thể không đích thân đến hay sao?”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói.
Trịnh Tuyết Dương hiếu kỳ nhìn anh, nghĩ trong giây lát rồi mới mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh thà thật nói cho em biết đi, anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy?”
“Cái gì cũng không có làm, anh đoán thôi.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Hôm đó ở trên dạ tiệc hoan nghênh của Thế Tử Minh, thư ký Vân không phải đã nhận ra em hay sao?” . ||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
“Cô ta còn mời em tham dự lễ thanh lập tập đoàn Thiện Nhân”
“Em không đại diện nhà họ Trịnh đi, thì còn có ai có thể đại diện nhà họ Trịnh đi nữa chứ?”
“Tập đoàn Thiện Nhân là do Thế Tử Minh thành lập, sẽ dễ dàng nói chuyện như vậy sao?”
“Cho nên, anh đoán nhất định mấy ngày gần đây ở tập đoàn Thiện Nhân bọn người của ông cụ đã phải chịu đựng mặt nặng mày nhẹ, cho nên không thể không cầu cứu em.” Thấy bộ dạng Bùi Nguyên Minh phân tích có đầu có đuôi, Trịnh Tuyết Dương nhịn không được mỉm cười.
“Anh đúng là thông minh, người không biết còn tưởng anh chính là Thể Tử Minh đó.” Bùi Nguyễn Minh nhún nhún vai nói: “Anh đã nói rồi anh là Thể Tử Minh, nhưng vấn đề là em lại không tin.” Bùi Nguyễn Minh hiểm khi nghiêm túc nói chuyện một lần.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại “Phục khụ” Cười ra một tiếng.
“Được rồi, khi chỉ có hai người chúng ta nói chơi vậy thì không sao, bên ngoài ngàn vạn lần đừng có nói đùa kiểu này”
“Nếu như những lời này truyền đến tai của Thế Tử Minh, vậy thì phiền phức lắm đó.” Bùi Nguyễn Minh cười một cái, cũng không dám nói gì thêm.
Anh biết chác, nói thật lại không có ai tin. Ước chừng qua nửa giờ sau, một chiếc Mercedes-Benz mang biển so thành phố Hải Dương đứng trước cửa Tràng Tiền Plaza.
Ông cụ Trịnh ngồi ở phía sau cũng đi xuống, cau mày nhìn trung tâm mua sâm sang trọng trước mặt.
Bùi Nguyên Minh ở trước cửa nhìn thấy hết cảnh này: “Được rồi, ông cụ đã đích thân đến đây, chúng ta xuống dưới đi.” Tuy trên mặt Trịnh Tuyết Dương đang cười, nhưng mà vẫn có chút căng thẳng. Cô tùy là dám ở trước mặt ông cụ Trịnh tỏ thái độ cương quyết một chút, nhưng mà ép ông cụ địch thân đến đây đón cô, thật sự đây vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện như thế.
Một lát sau, hai người đã đến trước cửa Tràng Tiền Plaza, Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Diệp hạo và Trịnh Tuyết Dương sắp xuất ra, sắc mặt hơi đen lại, sau đó quen miệng mở miệng liền cười nói: “Trịnh Tuyết Dương! Cô..” Chửi được một nửa, ông ta phản ứng lại, sắc mạnh liền thay đổi mạnh mẽ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười dịu dàng nói: “Tuyết Dương à, đây lên xe đi, ông nội có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu” “Nhanh lên chút!”
Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của ông cụ Trịnh, cô trợn tròn mắt.
Lúc nào mà, ông nội đối với cô lại có thái độ tốt như vậy? Dù cho lúc đó cầu xin cô ký lấy hạng mục trung tâm thương nghiệp, thái độ cũng không đến mức này? Lần này, lại phát sinh chuyện lớn gì thế? Trong xe, ông cụ Trịnh ngồi bên trái, nặn ra một bộ mặt tràn đầy nụ cười ấm áp: “Tuyết Dương, chúng ta nói tóm tắt nhé, nói chuyện chính trước “Tập đoàn Thiện Nhân vừa mới thành lập ở Dương Thành, đời trước chính là do Bùi Thị của chúng ta đã đầu tư công ty, chủ tịch chính là Thế Tử Minh, chuyện này con có biết không?”
Trịnh Tuyết Dương gật đầu, ý thức được nói: “Hôm đó thư ký Vân còn mời con tham dự lễ thành lập công ty.” “Như vậy hả!”
Ông cụ Trịnh sắc mặt bừng tỉnh.
“Là như thế này, năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Trịnh của chúng đang nằm trong tay của Bùi Thị sao? Cũng chính là trong tay tập doàn Thiện Nhân bây giờ.” “Tập đoàn Thiện Nhân gần đay đang tiến hành chính sác chinh đồn tài sản, muốn nhà họ Trịnh của chúng ta đi đến con đường phá sán!”
“Nhưng nếu một khi đi vào lưu trình, nhà họ Trinh của chúng ta chẳng phải phải uống gió tây bắc hay sao?”
“Cho nên Tuyết Dương à, lúc này là lúc con cần ra mặt.
“Bất luận như thể nào, cháy cũ:3 phải giúp ông nội một tay giữ lấy chút tài sản của gia đình chúng ta” Ông cụ Trịnh mặt đầy nghiêm trọng nói, nói với thái độ rất đáng thương.
Nhưng lần này ông ta lại tự mình đến? Vượt qua tưởng tượng.
“Chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta, ông ta có thể không đích thân đến hay sao?”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói.
Trịnh Tuyết Dương hiếu kỳ nhìn anh, nghĩ trong giây lát rồi mới mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh thà thật nói cho em biết đi, anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy?”
“Cái gì cũng không có làm, anh đoán thôi.” Bùi Nguyên Minh nói.
“Hôm đó ở trên dạ tiệc hoan nghênh của Thế Tử Minh, thư ký Vân không phải đã nhận ra em hay sao?” . ||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
“Cô ta còn mời em tham dự lễ thanh lập tập đoàn Thiện Nhân”
“Em không đại diện nhà họ Trịnh đi, thì còn có ai có thể đại diện nhà họ Trịnh đi nữa chứ?”
“Tập đoàn Thiện Nhân là do Thế Tử Minh thành lập, sẽ dễ dàng nói chuyện như vậy sao?”
“Cho nên, anh đoán nhất định mấy ngày gần đây ở tập đoàn Thiện Nhân bọn người của ông cụ đã phải chịu đựng mặt nặng mày nhẹ, cho nên không thể không cầu cứu em.” Thấy bộ dạng Bùi Nguyên Minh phân tích có đầu có đuôi, Trịnh Tuyết Dương nhịn không được mỉm cười.
“Anh đúng là thông minh, người không biết còn tưởng anh chính là Thể Tử Minh đó.” Bùi Nguyễn Minh nhún nhún vai nói: “Anh đã nói rồi anh là Thể Tử Minh, nhưng vấn đề là em lại không tin.” Bùi Nguyễn Minh hiểm khi nghiêm túc nói chuyện một lần.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại “Phục khụ” Cười ra một tiếng.
“Được rồi, khi chỉ có hai người chúng ta nói chơi vậy thì không sao, bên ngoài ngàn vạn lần đừng có nói đùa kiểu này”
“Nếu như những lời này truyền đến tai của Thế Tử Minh, vậy thì phiền phức lắm đó.” Bùi Nguyễn Minh cười một cái, cũng không dám nói gì thêm.
Anh biết chác, nói thật lại không có ai tin. Ước chừng qua nửa giờ sau, một chiếc Mercedes-Benz mang biển so thành phố Hải Dương đứng trước cửa Tràng Tiền Plaza.
Ông cụ Trịnh ngồi ở phía sau cũng đi xuống, cau mày nhìn trung tâm mua sâm sang trọng trước mặt.
Bùi Nguyên Minh ở trước cửa nhìn thấy hết cảnh này: “Được rồi, ông cụ đã đích thân đến đây, chúng ta xuống dưới đi.” Tuy trên mặt Trịnh Tuyết Dương đang cười, nhưng mà vẫn có chút căng thẳng. Cô tùy là dám ở trước mặt ông cụ Trịnh tỏ thái độ cương quyết một chút, nhưng mà ép ông cụ địch thân đến đây đón cô, thật sự đây vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện như thế.
Một lát sau, hai người đã đến trước cửa Tràng Tiền Plaza, Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh Khi ông cụ Trịnh nhìn thấy Diệp hạo và Trịnh Tuyết Dương sắp xuất ra, sắc mặt hơi đen lại, sau đó quen miệng mở miệng liền cười nói: “Trịnh Tuyết Dương! Cô..” Chửi được một nửa, ông ta phản ứng lại, sắc mạnh liền thay đổi mạnh mẽ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười dịu dàng nói: “Tuyết Dương à, đây lên xe đi, ông nội có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu” “Nhanh lên chút!”
Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của ông cụ Trịnh, cô trợn tròn mắt.
Lúc nào mà, ông nội đối với cô lại có thái độ tốt như vậy? Dù cho lúc đó cầu xin cô ký lấy hạng mục trung tâm thương nghiệp, thái độ cũng không đến mức này? Lần này, lại phát sinh chuyện lớn gì thế? Trong xe, ông cụ Trịnh ngồi bên trái, nặn ra một bộ mặt tràn đầy nụ cười ấm áp: “Tuyết Dương, chúng ta nói tóm tắt nhé, nói chuyện chính trước “Tập đoàn Thiện Nhân vừa mới thành lập ở Dương Thành, đời trước chính là do Bùi Thị của chúng ta đã đầu tư công ty, chủ tịch chính là Thế Tử Minh, chuyện này con có biết không?”
Trịnh Tuyết Dương gật đầu, ý thức được nói: “Hôm đó thư ký Vân còn mời con tham dự lễ thành lập công ty.” “Như vậy hả!”
Ông cụ Trịnh sắc mặt bừng tỉnh.
“Là như thế này, năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Trịnh của chúng đang nằm trong tay của Bùi Thị sao? Cũng chính là trong tay tập doàn Thiện Nhân bây giờ.” “Tập đoàn Thiện Nhân gần đay đang tiến hành chính sác chinh đồn tài sản, muốn nhà họ Trịnh của chúng ta đi đến con đường phá sán!”
“Nhưng nếu một khi đi vào lưu trình, nhà họ Trinh của chúng ta chẳng phải phải uống gió tây bắc hay sao?”
“Cho nên Tuyết Dương à, lúc này là lúc con cần ra mặt.
“Bất luận như thể nào, cháy cũ:3 phải giúp ông nội một tay giữ lấy chút tài sản của gia đình chúng ta” Ông cụ Trịnh mặt đầy nghiêm trọng nói, nói với thái độ rất đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.