Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 5739
N-H
13/02/2023
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra.
Sau một khắc, một nữ nhân mặc phục sức truyền thống Thiên Trúc, bỗng nhiên từ trong đám người đi ra.
Nàng trên mặt mang mạng che mặt, làn da trắng nõn lộ ra một chút, vòng eo không có một mảnh vải nào che đậy, ở rốn được khảm một viên opal, trông rất chói mắt và sáng ngời.
Và khi nàng bước ra ngoài, trên thân càng là mang theo một loại hương vị thơm ngọt, như làn gió của Địa Trung Hải thật sảng khoái.
Trừ cái đó ra, nàng trên tay phải còn có một thanh loan đao khảm nạm bảo thạch, điều này làm cho hương vị ngọt ngào trên người nàng, nhiều hơn một phần hung dữ.
Đơn giản mà nói, đây tuyệt đối là một đóa hồng có gai.
Bùi Nguyên Minh nhìn xem nữ nhân Thiên Trúc, ở thời điểm này còn dám đi ra, thản nhiên nói: “Ngươi là ai?”
Nữ nhân nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, ánh mắt giống như có thể nhiếp hồn đoạt phách, nói: “Nô gia Thiên Trúc Phạm Linh Đan, tới để thỉnh giáo thân thủ của Bùi Đại Biểu.”
“Đương nhiên, nếu như Bùi Đại Biểu có thể bó tay chịu trói, để nô gia bắt sống ngươi, nô gia có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của ngươi.”
Phạm Linh Đan trong giọng nói, mang theo vài phần mùi vị sâu xa, càng là hướng về phía Bùi Nguyên Minh, không ngừng mị nhãn (nháy mắt) với anh.
Đơn giản mà nói, đây là một cái yêu tinh, nếu một người đàn ông bình thường không đủ định lực, sẽ dễ như trở bàn tay, quỳ gối dưới gấu váy của nàng.
Chẳng qua Bùi Nguyên Minh, liếc nàng một chút về sau, vẫn là thản nhiên nói: “Vậy ta để ngươi tự sát, ngươi có thể đáp ứng hay không?”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, trên mặt Phạm Linh Đan biểu lộ cứng đờ, thật giống như trực tiếp, bị người quất một bạt tai.
Giờ phút này, nàng hung dữ trừng Bùi Nguyên Minh một chút, bên trong ánh mắt mười phần oán niệm.
Bởi vì nàng thực sự nhìn không ra, Bùi Nguyên Minh người này, đến cùng là đầu bã đậu, hay là căn bản, cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì.
“Được rồi, muốn xuất thủ liền ra tay.”
“Không cần nói nhảm nhiều như vậy.”
Bùi Nguyên Minh bĩu môi.
“Thiên Trúc các ngươi cũng thật là khôi hài, quốc gia mình một đống chuyện, còn giải quyết không được.”
“Thế mà học người, chạy đến chủ trì công đạo sao?”
“Thế nào? đám các ngươi nghĩ mình, thực sự có cơ hội trở thành một trong năm thành viên thường trực của Võ Minh Thế Giới sao?”
Phạm Linh Đan sầm mặt lại, nói: “Họ Bùi, nói chuyện khách khí một chút!”
“Khách khí sao?”
Bùi Nguyên Minh trêu tức cười một tiếng.
“Các ngươi nhiều người như thế, tới gây rối tại thời điểm tang lễ Đỗ lão ca ta, chẳng những làm chậm trễ cả canh giờ của lão ca, hơn nữa, còn muốn bôi xấu tên của huynh ấy!”
“Các ngươi không khách khí như thế, còn muốn ta đối với các ngươi khách khí một chút sao?”
“Nghĩ quá nhiều rồi đấy?”
“Thiên Trúc các ngươi đều không rõ đạo lý, điều gì mình không muốn, chớ làm với người khác sao?”
Phạm Linh Đan híp mắt nhìn xem Bùi Nguyên Minh, chậm rãi nói: “Các ngươi Đại Hạ có năm ngàn năm văn minh, đây chính là văn minh của các ngươi sao?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: ” Cái gọi là văn minh, chính là bên trong sáng suốt, bên ngoài là vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.