Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 615
N-H
10/03/2021
Buổi tối.
Ngô Kim Hổ chủ động gọi điện cho Bùi Nguyên
Minh. “Tổng giám đốc, những người ngài bảo tôi liên hệ đã tới rồi! Những người này nghe nói là mệnh lệnh của ngài nên trước tiên đã chuẩn bị tốt nhân lực, hơn nữa còn đem quyền kiểm soát giao cho tôi.” “Cậu làm khá tốt đấy, hãy chờ điện thoại của tôi.” Bùi Nguyên Minh nói.
Ngày hôm sau.
Bùi Nguyên Minh cùng Trịnh Tuyết Dương đi tới trước mộ của Phùng Văn Hạo vào sáng sớm.
Bùi Nguyên Minh mang theo một bình rượu đế, đặt lên trước mộ Phùng Văn Hạo. “Đây là…” “Đây là Phùng Văn Hạo, là anh em tốt thời đại học của anh.” Bùi Nguyên Minh buồn bã nói.
Trịnh Tuyết Dương nhíu mày lại.
Bùi Nguyên Minh có thể nào nhận ra mình sắp bị Nhà họ Bối giết hay không đây?
Cho nên bây giờ mới mang đồ đến viếng bạn bè của mình.
Nghĩ đến điều này, Trịnh Tuyết Dương thở dài, cô muốn hạ quyết tâm.
Nếu lúc trước khi cô cùng Bùi Nguyên Minh rời khỏi Nhà họ Trịnh, đã nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó.
Còn bây giờ, cô chỉ có thể cùng anh đi chết.
Nhà họ Bối chắc sắp phái người đi bắt anh phải không? Chắc là trong hôm nay?
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười chán nản, cô không muốn nói gì cả. Không lâu sau đó, một chiếc xe bình thường chạy như bay tới, từ trên xe bước xuống lại là Trịnh Tuấn và
Thanh Linh.
Bùi Nguyên Minh hơi ngạc nhiên, không biết tại sao bọn họ lại đến đây, chẳng lẽ bọn họ đã suy nghĩ thông suốt, muốn đứng chung chiến tuyến với mình rồi hay sao?
Không nghĩ rằng, Trịnh Tuấn không nói một lời, lôi
Trịnh Tuyết Dương nhét vào trong xe.
Trịnh Tuyết Dương kêu lên: “Ba mẹ đang làm gì vậy?” “Ba vừa mới nhận được tin! Cái tên vô dụng này thế mà lại viết một bức thư khiêu khích Thế Tử Long! Nói rằng hôm nay sẽ quyết đấu sinh tử với Thế Tử Long!” “Tên rác rưởi này muốn lấy châu chấu đá xe, tự mình tìm đường chết cũng thôi đi, mắc gì con phải chịu liên lụy!” “Con không thể chết cùng cậu ta được!” “Con là con gái của chúng ta nên phải đi cùng chúng ta!”
Trịnh Tuấn gần như thét lên, dễ nhận ra rằng mấy ngày nay ông ta cũng không phải là không làm gì hết mà ít nhất cũng tìm được một vài thông tin.
Thanh Linh lúc này cũng dùng hết sức lực ôm lấy Trịnh Tuyết Dương không cho cô xuống xe.
Trịnh Tuyết Dương biết Bùi Nguyên Minh sắp đối mặt với điều gì, cô cũng biết vì sao ba mẹ mình lại làm vậy.
Trịnh Tuyết Dương vùng vẫy đứng lên, nói: “Ba mẹ, hai người không cần lo cho con nữa đâu, đây là sự lựa chọn của con, cho dù bị Nhà họ Bối giết thì con cũng không hối hận!” “Bùi Nguyên Minh, giúp em, em muốn ở bên anh!” “Cậu dám! Nếu cậu dám cản đường tôi, tôi liền đồng quy vu tận với cậu!”
Trịnh Tuấn hung dữ nói, ông ta không thể nào trơ mắt nhìn con gái của mình vì một tên bất tài mà đi vào chỗ chết được.
Ông ta còn dự định để cô con gái xinh đẹp của mình tái hôn, để còn tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa!
Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày lại nhìn Trịnh Tuyết
Dương, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có hành động gì.
Cuối cùng, sau một hồi vùng vẫy không có kết quả, Trịnh Tuyết Dương bị mang đi. Qua cửa kính xe ô tô, cô nhìn thấy Bùi Nguyên
Minh đứng lẻ loi trước mộ, Trịnh Tuyết Dương khóc như lệ hoa đái vũ.
Dưới góc nhìn của Trịnh Tuyết Dương, lần này hai người bị chia cắt có thể sẽ xa nhau mãi mãi. “Con gái, con khóc cái gì? Con phải cảm thấy may mắn chứ!” “Cái tên sao chổi đó sắp chết rồi! Con sẽ được tự do thôi!” “Cậu ta không biết tự lượng sức mình mà đi trêu chọc Nhà họ Bối là chuyện của cậu ta!” “Chuyện này thì có liên quan gì với chúng ta đâu!” “Chúng ta trở về nghỉ ngơi thật tốt, rồi ngày mai mẹ sẽ mang con đi xem mắt, bọn họ vừa đẹp trai, lại vừa giàu.”
Thanh Linh tận tình khuyên bảo Trịnh Tuyết
Dương.
Mang Trịnh Tuyết Dương về nhà là kết quả sau khi ông cụ Trịnh đã suy nghĩ kỹ càng.
Đặc biệt là khi ông biết rằng tên Bùi Nguyên Minh kia vậy mà dám to gan lớn mật đi khiêu khích Nhà họ Bối, thì ông cụ Trịnh đã quyết định tuyệt đối không thể để Trịnh Tuyết Dương chôn theo, nếu không sẽ liên lụy đến Nhà họ Trịnh.
Ngoài ra, bên phía Tập đoàn Thiện Nhân còn đồng ý cho Trịnh Tuyết Dương trở thành tổng giám đốc, vì thế Nhà họ trịnh không thể nào mất đi Trịnh Tuyết Dương.
Biện pháp tốt nhất chính là chờ Nhà họ Bối giết chết Bùi Nguyên Minh rồi mới bỏ đá xuống giếng sau.
Ngô Kim Hổ chủ động gọi điện cho Bùi Nguyên
Minh. “Tổng giám đốc, những người ngài bảo tôi liên hệ đã tới rồi! Những người này nghe nói là mệnh lệnh của ngài nên trước tiên đã chuẩn bị tốt nhân lực, hơn nữa còn đem quyền kiểm soát giao cho tôi.” “Cậu làm khá tốt đấy, hãy chờ điện thoại của tôi.” Bùi Nguyên Minh nói.
Ngày hôm sau.
Bùi Nguyên Minh cùng Trịnh Tuyết Dương đi tới trước mộ của Phùng Văn Hạo vào sáng sớm.
Bùi Nguyên Minh mang theo một bình rượu đế, đặt lên trước mộ Phùng Văn Hạo. “Đây là…” “Đây là Phùng Văn Hạo, là anh em tốt thời đại học của anh.” Bùi Nguyên Minh buồn bã nói.
Trịnh Tuyết Dương nhíu mày lại.
Bùi Nguyên Minh có thể nào nhận ra mình sắp bị Nhà họ Bối giết hay không đây?
Cho nên bây giờ mới mang đồ đến viếng bạn bè của mình.
Nghĩ đến điều này, Trịnh Tuyết Dương thở dài, cô muốn hạ quyết tâm.
Nếu lúc trước khi cô cùng Bùi Nguyên Minh rời khỏi Nhà họ Trịnh, đã nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó.
Còn bây giờ, cô chỉ có thể cùng anh đi chết.
Nhà họ Bối chắc sắp phái người đi bắt anh phải không? Chắc là trong hôm nay?
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười chán nản, cô không muốn nói gì cả. Không lâu sau đó, một chiếc xe bình thường chạy như bay tới, từ trên xe bước xuống lại là Trịnh Tuấn và
Thanh Linh.
Bùi Nguyên Minh hơi ngạc nhiên, không biết tại sao bọn họ lại đến đây, chẳng lẽ bọn họ đã suy nghĩ thông suốt, muốn đứng chung chiến tuyến với mình rồi hay sao?
Không nghĩ rằng, Trịnh Tuấn không nói một lời, lôi
Trịnh Tuyết Dương nhét vào trong xe.
Trịnh Tuyết Dương kêu lên: “Ba mẹ đang làm gì vậy?” “Ba vừa mới nhận được tin! Cái tên vô dụng này thế mà lại viết một bức thư khiêu khích Thế Tử Long! Nói rằng hôm nay sẽ quyết đấu sinh tử với Thế Tử Long!” “Tên rác rưởi này muốn lấy châu chấu đá xe, tự mình tìm đường chết cũng thôi đi, mắc gì con phải chịu liên lụy!” “Con không thể chết cùng cậu ta được!” “Con là con gái của chúng ta nên phải đi cùng chúng ta!”
Trịnh Tuấn gần như thét lên, dễ nhận ra rằng mấy ngày nay ông ta cũng không phải là không làm gì hết mà ít nhất cũng tìm được một vài thông tin.
Thanh Linh lúc này cũng dùng hết sức lực ôm lấy Trịnh Tuyết Dương không cho cô xuống xe.
Trịnh Tuyết Dương biết Bùi Nguyên Minh sắp đối mặt với điều gì, cô cũng biết vì sao ba mẹ mình lại làm vậy.
Trịnh Tuyết Dương vùng vẫy đứng lên, nói: “Ba mẹ, hai người không cần lo cho con nữa đâu, đây là sự lựa chọn của con, cho dù bị Nhà họ Bối giết thì con cũng không hối hận!” “Bùi Nguyên Minh, giúp em, em muốn ở bên anh!” “Cậu dám! Nếu cậu dám cản đường tôi, tôi liền đồng quy vu tận với cậu!”
Trịnh Tuấn hung dữ nói, ông ta không thể nào trơ mắt nhìn con gái của mình vì một tên bất tài mà đi vào chỗ chết được.
Ông ta còn dự định để cô con gái xinh đẹp của mình tái hôn, để còn tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa!
Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày lại nhìn Trịnh Tuyết
Dương, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có hành động gì.
Cuối cùng, sau một hồi vùng vẫy không có kết quả, Trịnh Tuyết Dương bị mang đi. Qua cửa kính xe ô tô, cô nhìn thấy Bùi Nguyên
Minh đứng lẻ loi trước mộ, Trịnh Tuyết Dương khóc như lệ hoa đái vũ.
Dưới góc nhìn của Trịnh Tuyết Dương, lần này hai người bị chia cắt có thể sẽ xa nhau mãi mãi. “Con gái, con khóc cái gì? Con phải cảm thấy may mắn chứ!” “Cái tên sao chổi đó sắp chết rồi! Con sẽ được tự do thôi!” “Cậu ta không biết tự lượng sức mình mà đi trêu chọc Nhà họ Bối là chuyện của cậu ta!” “Chuyện này thì có liên quan gì với chúng ta đâu!” “Chúng ta trở về nghỉ ngơi thật tốt, rồi ngày mai mẹ sẽ mang con đi xem mắt, bọn họ vừa đẹp trai, lại vừa giàu.”
Thanh Linh tận tình khuyên bảo Trịnh Tuyết
Dương.
Mang Trịnh Tuyết Dương về nhà là kết quả sau khi ông cụ Trịnh đã suy nghĩ kỹ càng.
Đặc biệt là khi ông biết rằng tên Bùi Nguyên Minh kia vậy mà dám to gan lớn mật đi khiêu khích Nhà họ Bối, thì ông cụ Trịnh đã quyết định tuyệt đối không thể để Trịnh Tuyết Dương chôn theo, nếu không sẽ liên lụy đến Nhà họ Trịnh.
Ngoài ra, bên phía Tập đoàn Thiện Nhân còn đồng ý cho Trịnh Tuyết Dương trở thành tổng giám đốc, vì thế Nhà họ trịnh không thể nào mất đi Trịnh Tuyết Dương.
Biện pháp tốt nhất chính là chờ Nhà họ Bối giết chết Bùi Nguyên Minh rồi mới bỏ đá xuống giếng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.