Chương 1012
Dạ Cầm
04/12/2021
“Uống rượu? Uống cái rắm!!” Tống Kinh phun nước bọt mà mắng chửi:
“Chúng ta còn có dự án phim mới nữa sao? Anh có biết máy người các anh
đều sắp gặp tai hoạ rồi!!”
Lời này vừa dút, hiện trường sôi sục đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nụ cười của Phạm Lạc cũng đông cứng lại.
“Đạo diễn Tống, ý của anh là gì? Cái gì mà sắp gặp tai hoạ chứ?”
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Tống Kinh làm cho sửng sốt.
Sắp gặp tai hoạ ư?
Khi tất cả mọi người đang tràn đầy tinh thần, sao đang yên đang lành lại sắp có tai họa lại ập đến chứ?
“Đạo diễn Tống, anh nói chuyện rõ ràng đi, vì sao lại sắp gặp phải tai hoạ chứ? Chẳng lẽ chủ tịch Lâm đó phái sát thủ đến ám sát chúng tôi chắc?” Một người đàn ông uống cạn ly trong tay, cau mày hỏi.
Ngay khi giọng điệu cực kỳ nghiêm túc này của anh ta vừa rơi xuống, xung quanh lập tức cười ồ lên.
“Lão Cao, tôi thấy anh là bị ngốc rồi, đúng không? Lời này anh cũng có thể nói ra được sao? Anh còn ngây thơ quá sao?”
“Đã thời đại nào rồi, còn chơi cái trò này? Kẻ thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết sao? Đừng có buồn cười!”
“Mặc dù chủ tịch Lâm có y thuật tuyệt đỉnh, sáng lập ra Dương Hoa cũng coi như là có chút thành tựu, nhưng ở trong mắt tôi, anh ta chỉ là một bác sĩ rách nát, một doanh nhân toàn thân sặc mùi tiền, không thể lên được mặt bàn!”
“Đúng vậy!”
Những người ở khu VỊP cười khúc khích nói.
Phạm Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Đạo diễn Tống, tôi đã liên hệ với đạo diễn Đổng của Hoàng Ngu rồi. Chuyện
lần này Hoàng Ngu sẽ dốc hết sức hỗ trợ chúng ta! Chắc anh cũng đã nhìn
thấy rồi đúng không? Một nửa số người ở đây đều là người của đoàn phim
“Chiến hổ”, đều là những người đã làm việc dưới tay anh! Chúng tôi chuẩn bị làm một vé lớn, sẵn sàng cắt một miềng thịt lớn trên người Tập đoàn
Dương Hoai”
“Anh định cắt thế nào?” Tống Kinh trầm giọng hỏi.
“Kiện! Dương! Hoa!” Trên mặt của Phạm Lạc mang theo nụ cười, phun ra từng từ một.
Vốn dĩ tưởng rằng sau khi nói ra ba từ này, Tống Kinh sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng điều khiến người xung quanh kinh ngạc hơn là vẻ mặt của Tống Kinh lại bình tĩnh lạ thường, hoàn toàn không có chút thay đổi cảm xúc nào.
Phạm Lạc cau mày.
“Dương Hoa có Kỷ Văn và Khang Giai Hào là hai đại luật sư danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa còn có mối quan hệ rất tốt với Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn nhất ở Yến Kinh. Các anh muốn kiện Dương Hoa ư? Các anh dựa vào cái gì chứ?” Tống Kinh bình tĩnh nói.
“Ha, Kỷ Văn và Khang Giai Hào có là gì chứ? Mặc dù Phương Thị Dân có hơi nan giải, nhưng cũng không cần phải lo lắng. Về phần tại sao kiện Dương Hoa, đó là vì dự án phim của chúng tôi cần vốn để khởi động! Tôi đã đoàn kết với tất cả các thành viên trong đoàn phim “Chiến hổ”
trước đó thu thập đầy đủ chứng cứ, ngày mai bọn họ sẽ ra tòa đòi công ty Dương Hoa bồi thường về vấn đề hợp đồng, tới lúc đó sẽ lấy về 5 tỷ của anh ta, tiếp tục đóng phim mới, không phải sẽ rất tốt sao? Hơn nữa phim mới có vụ án này tạo thế, chắc chắn sẽ có lợi thế rất lớn về phương diện tuyên truyền, doanh thu phòng vé sẽ được đảm bảo. Lần này chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng Dương Hoa để kiếm được rất nhiều tiền! Dương Hoa đã định sẵn phải thất bại, chủ tịch Lâm cái mông gì chứ, chắc chắn cũng phải thân bại danh liệt trong ván cờ này!! “
Phạm Lạc mỉm cười nói, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy vẻ nắm chắc thắng lợi.
Tất cả mọi người cũng không khỏi mỉm cười.
Đây vốn là một trận chiến tất thắng, chỉ cần bạn tham gia thì sẽ là người thắng lời.
Nhưng mà…Nghe đến đây, Tống Kinh cũng không khỏi lắc đầu.
“Phạm Lạc, anh quá ngây thơ rồi, những người này của anh cũng quá ngây thơ! Các anh hoàn toàn không biết năng lượng của Dương Hoa rốt cuộc rộng lớn đến thế nào, các anh cũng hoàn toàn không biết chủ tịch Lâm đáng sợ ra sao!”
“Đạo diễn Tống, nếu như anh muốn gia nhập với chúng tôi, cùng nhau đối phó với Dương Hoa, hung hăng giết bọn họ bằng một dao này, thì hãy ngồi xuống uống rượu.
Nếu như anh đến đây để bịa đặt đồn nhảm, bắn tiếng đe doạ thì xin hãy rời đi!” Phạm Lạc hét lên.
Thái độ của anh ta đối với Tống Kinh đã rất không vui.
“Tôi không phải là bắn tiếng đe doạ! Phạm Lạc, Văn Lệ còn có mấy người các anh! Tôi chỉ khuyên các người một câu, nhân lúc bây giờ còn chưa muộn, hãy nhanh chóng đến Dương Hoa, thú nhận lỗi làm của mình với chủ tịch Lâm! Nếu không, một khi chủ tịch Lâm gây rối, không ai có thể bảo vệ được các anh!” Tống Kinh tận tình khuyên bảo.
“Tên kia! Anh nói bậy bạ cái gì ở đây vậy?”
Một người đàn ông cũng không nhịn được nữa, ném ly rượu trong tay về phía người Tống Kinh.
Lời này vừa dút, hiện trường sôi sục đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nụ cười của Phạm Lạc cũng đông cứng lại.
“Đạo diễn Tống, ý của anh là gì? Cái gì mà sắp gặp tai hoạ chứ?”
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Tống Kinh làm cho sửng sốt.
Sắp gặp tai hoạ ư?
Khi tất cả mọi người đang tràn đầy tinh thần, sao đang yên đang lành lại sắp có tai họa lại ập đến chứ?
“Đạo diễn Tống, anh nói chuyện rõ ràng đi, vì sao lại sắp gặp phải tai hoạ chứ? Chẳng lẽ chủ tịch Lâm đó phái sát thủ đến ám sát chúng tôi chắc?” Một người đàn ông uống cạn ly trong tay, cau mày hỏi.
Ngay khi giọng điệu cực kỳ nghiêm túc này của anh ta vừa rơi xuống, xung quanh lập tức cười ồ lên.
“Lão Cao, tôi thấy anh là bị ngốc rồi, đúng không? Lời này anh cũng có thể nói ra được sao? Anh còn ngây thơ quá sao?”
“Đã thời đại nào rồi, còn chơi cái trò này? Kẻ thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết sao? Đừng có buồn cười!”
“Mặc dù chủ tịch Lâm có y thuật tuyệt đỉnh, sáng lập ra Dương Hoa cũng coi như là có chút thành tựu, nhưng ở trong mắt tôi, anh ta chỉ là một bác sĩ rách nát, một doanh nhân toàn thân sặc mùi tiền, không thể lên được mặt bàn!”
“Đúng vậy!”
Những người ở khu VỊP cười khúc khích nói.
Phạm Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Đạo diễn Tống, tôi đã liên hệ với đạo diễn Đổng của Hoàng Ngu rồi. Chuyện
“Anh định cắt thế nào?” Tống Kinh trầm giọng hỏi.
“Kiện! Dương! Hoa!” Trên mặt của Phạm Lạc mang theo nụ cười, phun ra từng từ một.
Vốn dĩ tưởng rằng sau khi nói ra ba từ này, Tống Kinh sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng điều khiến người xung quanh kinh ngạc hơn là vẻ mặt của Tống Kinh lại bình tĩnh lạ thường, hoàn toàn không có chút thay đổi cảm xúc nào.
Phạm Lạc cau mày.
“Dương Hoa có Kỷ Văn và Khang Giai Hào là hai đại luật sư danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa còn có mối quan hệ rất tốt với Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn nhất ở Yến Kinh. Các anh muốn kiện Dương Hoa ư? Các anh dựa vào cái gì chứ?” Tống Kinh bình tĩnh nói.
“Ha, Kỷ Văn và Khang Giai Hào có là gì chứ? Mặc dù Phương Thị Dân có hơi nan giải, nhưng cũng không cần phải lo lắng. Về phần tại sao kiện Dương Hoa, đó là vì dự án phim của chúng tôi cần vốn để khởi động! Tôi đã đoàn kết với tất cả các thành viên trong đoàn phim “Chiến hổ”
trước đó thu thập đầy đủ chứng cứ, ngày mai bọn họ sẽ ra tòa đòi công ty Dương Hoa bồi thường về vấn đề hợp đồng, tới lúc đó sẽ lấy về 5 tỷ của anh ta, tiếp tục đóng phim mới, không phải sẽ rất tốt sao? Hơn nữa phim mới có vụ án này tạo thế, chắc chắn sẽ có lợi thế rất lớn về phương diện tuyên truyền, doanh thu phòng vé sẽ được đảm bảo. Lần này chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng Dương Hoa để kiếm được rất nhiều tiền! Dương Hoa đã định sẵn phải thất bại, chủ tịch Lâm cái mông gì chứ, chắc chắn cũng phải thân bại danh liệt trong ván cờ này!! “
Phạm Lạc mỉm cười nói, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy vẻ nắm chắc thắng lợi.
Tất cả mọi người cũng không khỏi mỉm cười.
Đây vốn là một trận chiến tất thắng, chỉ cần bạn tham gia thì sẽ là người thắng lời.
Nhưng mà…Nghe đến đây, Tống Kinh cũng không khỏi lắc đầu.
“Phạm Lạc, anh quá ngây thơ rồi, những người này của anh cũng quá ngây thơ! Các anh hoàn toàn không biết năng lượng của Dương Hoa rốt cuộc rộng lớn đến thế nào, các anh cũng hoàn toàn không biết chủ tịch Lâm đáng sợ ra sao!”
“Đạo diễn Tống, nếu như anh muốn gia nhập với chúng tôi, cùng nhau đối phó với Dương Hoa, hung hăng giết bọn họ bằng một dao này, thì hãy ngồi xuống uống rượu.
Nếu như anh đến đây để bịa đặt đồn nhảm, bắn tiếng đe doạ thì xin hãy rời đi!” Phạm Lạc hét lên.
Thái độ của anh ta đối với Tống Kinh đã rất không vui.
“Tôi không phải là bắn tiếng đe doạ! Phạm Lạc, Văn Lệ còn có mấy người các anh! Tôi chỉ khuyên các người một câu, nhân lúc bây giờ còn chưa muộn, hãy nhanh chóng đến Dương Hoa, thú nhận lỗi làm của mình với chủ tịch Lâm! Nếu không, một khi chủ tịch Lâm gây rối, không ai có thể bảo vệ được các anh!” Tống Kinh tận tình khuyên bảo.
“Tên kia! Anh nói bậy bạ cái gì ở đây vậy?”
Một người đàn ông cũng không nhịn được nữa, ném ly rượu trong tay về phía người Tống Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.