Chương 1079
Dạ Cầm
19/12/2021
“Nhìn biển số xe, hình như là xe của dessie.”
“Jessie? Hừ, anh ta sẽ phải nhận được hình phạt thích đáng thôi!” Lôi Minh lạnh lùng nói, sau đó xoay người quay về Hiệp hội Y khoa.
Trên xe.
“Khu khụ, khụ khụ khụ khụ……”
Linh Trúc ho lên một cách dữ dội, tiếp đó cầm lấy khăn giấy ở trên xe lau đi những dấu vết của chất lỏng và mảnh vụn bánh mì ở trên người.
“Xem ra tôi phải đi tắm rồi.” Linh Trúc vứt khăn giấy ở trên tay đi, thở dài nói.
“Tôi cảm thấy tốt nhất là cô nghĩ cách rời khỏi nước Mỹ đi.” .Jessie đang lái xe nghiêm †úc nói.
“Rời khỏi nước Mỹ?”
Linh Trúc sửng sốt, không lâu sau lại khẽ nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: “Có lẽ là anh nói đúng, tôi không thể ở lại nơi này nữa, nếu không tôi sẽ chết ngay tại nơi này.”
Jessie đưa mắt nhìn cô một cái, không hề nói chuyện.
“Cảm ơn anh, Jessie.”
“Không cần khách sáo đến như vậy, chúng ta dù không phải là đồng nghiệp, nhưng ít nhất cũng là bạn bè, không phải sao?”
“Cảm ơn anh rất nhiều vì tất cả mọi thứ anh đã làm cho tôi, nếu như không có anh, tôi thật không biết tôi sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào nữa….. Khi nãy thật sự quá đáng sợ rồi”
“Cô không nên xuất hiện ở nơi đó, tên Lôi Minh này quả thật quá tệ hại rồi, cô làm cho ông ta mà không có cách nào lấy được bản thảo của bác sĩ Edward, ông ta đã sớm hận cô đến tận xương tủy rồi, ông ta sẽ nghĩ tất cả mọi cách để giày vò cô đấy!”
“Đúng vậy…. Haiz, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, tôi nghĩ anh cũng bị bại lộ rồi, tôi nhận ra chiếc xe của anh, khẳng định Lôi Minh cũng sẽ nhận ra, .Jessie, anh cũng không thể tiếp tục ở lại trong Hiệp hội Y khoa nữa đâu.”
“Tôi sẽ cân nhắc đến việc rời đi, nhưng mà không phải vào lúc này, rất nhiều tâm huyết của tôi đều ở trong đó, tôi phải đem chúng đi theo: “Vậy anh phải nhanh một chút.”
“Yên tâm đi Linh Trúc, tôi sẽ tự lo liệu tốt cho bản thân.” Jessie nói rồi lại đạp chân ga, định đưa cô đến khách sạn tắm rửa thay đồ trước.
Thế nhưng Linh Trúc dường như không muốn đi đến khách sạn.
“Jessie, đưa tôi đến công viên Hắc Thạch đi.”
“Đi đến nơi đó làm gì?”
“Tôi phải đi tìm thầy của tôi.”
“Cô muốn thầy của cô giải quyết vụ việc này sao?”
“Thấy ấy có thể không có cách nào giải quyết, tôi chỉ là muốn khuyên thầy ấy mau chóng rời khỏi nơi này!”
“Thầy của cô sẽ nghe cô sao?”
“Thầy ấy hơi cố chấp, hi vọng lần này Ị, thầy ấy có thể lắng nghe lời của tôi vậy “Vậy được, chúng ta đi công viên Hắc Thạch!”
4essie gật đầu, đạp chân ga.
Tiếng xe vang lên ầm ầm.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc MercedesBenz dừng ngay trước cánh cửa lớn của công viên Hắc Thạch.
Linh Trúc lập tức lôi điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Dương.
“Thưa thầy, thầy đang ở đâu thế?”
“Tôi vừa mới hái thuốc xong, cũng không tệ, thu hoạch được một chút…… Làm sao vậy?” Lâm Dương ở đầu bên kia của điện thoại vô cùng thoải mái mà cười nói.
“Thưa thầy, mời thầy lập tức quay về, em đang ở trước cửa của công viên Hắc Thạch đợi thầy, chúng ta phải rời khỏi nước Mỹ ngay trong đêm nay!” Linh Trúc gấp gáp nói.
“Tại sao?” Lâm Dương không hiểu.
“Không còn thời gian giải thích nữa, thưa thầy, thầy mau đi ra đây đi.” Linh Trúc lo lắng nói.
Lâm Dương khẽ cau mày lại, cúp điện thoại.
“Jessie? Hừ, anh ta sẽ phải nhận được hình phạt thích đáng thôi!” Lôi Minh lạnh lùng nói, sau đó xoay người quay về Hiệp hội Y khoa.
Trên xe.
“Khu khụ, khụ khụ khụ khụ……”
Linh Trúc ho lên một cách dữ dội, tiếp đó cầm lấy khăn giấy ở trên xe lau đi những dấu vết của chất lỏng và mảnh vụn bánh mì ở trên người.
“Xem ra tôi phải đi tắm rồi.” Linh Trúc vứt khăn giấy ở trên tay đi, thở dài nói.
“Tôi cảm thấy tốt nhất là cô nghĩ cách rời khỏi nước Mỹ đi.” .Jessie đang lái xe nghiêm †úc nói.
“Rời khỏi nước Mỹ?”
Linh Trúc sửng sốt, không lâu sau lại khẽ nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: “Có lẽ là anh nói đúng, tôi không thể ở lại nơi này nữa, nếu không tôi sẽ chết ngay tại nơi này.”
Jessie đưa mắt nhìn cô một cái, không hề nói chuyện.
“Cảm ơn anh, Jessie.”
“Không cần khách sáo đến như vậy, chúng ta dù không phải là đồng nghiệp, nhưng ít nhất cũng là bạn bè, không phải sao?”
“Cảm ơn anh rất nhiều vì tất cả mọi thứ anh đã làm cho tôi, nếu như không có anh, tôi thật không biết tôi sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào nữa….. Khi nãy thật sự quá đáng sợ rồi”
“Cô không nên xuất hiện ở nơi đó, tên Lôi Minh này quả thật quá tệ hại rồi, cô làm cho ông ta mà không có cách nào lấy được bản thảo của bác sĩ Edward, ông ta đã sớm hận cô đến tận xương tủy rồi, ông ta sẽ nghĩ tất cả mọi cách để giày vò cô đấy!”
“Đúng vậy…. Haiz, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, tôi nghĩ anh cũng bị bại lộ rồi, tôi nhận ra chiếc xe của anh, khẳng định Lôi Minh cũng sẽ nhận ra, .Jessie, anh cũng không thể tiếp tục ở lại trong Hiệp hội Y khoa nữa đâu.”
“Tôi sẽ cân nhắc đến việc rời đi, nhưng mà không phải vào lúc này, rất nhiều tâm huyết của tôi đều ở trong đó, tôi phải đem chúng đi theo: “Vậy anh phải nhanh một chút.”
“Yên tâm đi Linh Trúc, tôi sẽ tự lo liệu tốt cho bản thân.” Jessie nói rồi lại đạp chân ga, định đưa cô đến khách sạn tắm rửa thay đồ trước.
Thế nhưng Linh Trúc dường như không muốn đi đến khách sạn.
“Jessie, đưa tôi đến công viên Hắc Thạch đi.”
“Đi đến nơi đó làm gì?”
“Tôi phải đi tìm thầy của tôi.”
“Cô muốn thầy của cô giải quyết vụ việc này sao?”
“Thấy ấy có thể không có cách nào giải quyết, tôi chỉ là muốn khuyên thầy ấy mau chóng rời khỏi nơi này!”
“Thầy của cô sẽ nghe cô sao?”
“Thầy ấy hơi cố chấp, hi vọng lần này Ị, thầy ấy có thể lắng nghe lời của tôi vậy “Vậy được, chúng ta đi công viên Hắc Thạch!”
4essie gật đầu, đạp chân ga.
Tiếng xe vang lên ầm ầm.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc MercedesBenz dừng ngay trước cánh cửa lớn của công viên Hắc Thạch.
Linh Trúc lập tức lôi điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Dương.
“Thưa thầy, thầy đang ở đâu thế?”
“Tôi vừa mới hái thuốc xong, cũng không tệ, thu hoạch được một chút…… Làm sao vậy?” Lâm Dương ở đầu bên kia của điện thoại vô cùng thoải mái mà cười nói.
“Thưa thầy, mời thầy lập tức quay về, em đang ở trước cửa của công viên Hắc Thạch đợi thầy, chúng ta phải rời khỏi nước Mỹ ngay trong đêm nay!” Linh Trúc gấp gáp nói.
“Tại sao?” Lâm Dương không hiểu.
“Không còn thời gian giải thích nữa, thưa thầy, thầy mau đi ra đây đi.” Linh Trúc lo lắng nói.
Lâm Dương khẽ cau mày lại, cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.