Chương 1105
Dạ Cầm
24/12/2021
“Đây không phải là chống chế, tôi chỉ muốn nói sự thật cho tất cả mọi người biết.
Lôi Minh nói.
“Sự thật cũng không phải như vậy.”
“Vậy sao? Vậy tôi hỏi anh Lâm Dương, cô Linh Trúc này là học sinh của anh đúng không, vậy trước đây cô ấy làm việc ở đâu?”
“Đương nhiên là trước đây cô ấy là việc tại Hiệp hội Y khoa của các ông!” Lâm Dương nhẹ nhàng nói, dường như anh đã đoán ra được ý đồ của người này.
“Đúng vậy! Cô ấy đã làm việc trong viện nghiên cứu tại Hiệp hội Y khoa của chúng tôi. Và, cô Linh Trúc đây có vị trí thấp trong viện nghiên cứu này sao? Cô ấy là Phó hội trưởng của Hiệp hội Y khoa của chúng tôi đó, quyền cao chức trọng.”
“Lôi Minh, ông muốn nói gì? Tôi không còn là thành viên của Hiệp hội Y khoa nữa rồi, ông đừng lôi tôi vào câu chuyện này!”
Linh Trúc cũng cảm nhận được ý đồ này, ngay lập tức hét lên.
“Nhưng cô đã từng làm việc trong Hiệp hội Y khoa này, điều này không thể thay đổi được!” Lôi Minh chế nhạo.
“Cái này… cái này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Linh Trúc bắc đầu trở nên hoảng sợ.
“Điều này có nghĩa là, cô hoàn toàn có thể cung cấp cho giáo viên của mình là anh Lâm đây, về kết quả nghiên cứu của Hiệp hội Y khoa chúng tôi bất cứ lúc nào, cũng có thể kể cho anh ta những kiến thức nghiên cứu của Hiệp hội.”
Lôi Minh cười lớn: “Tôi nghĩ, ban nấy tất cả mọi người đều đã xem được những phương pháp và các bước điều trị của anh Lâm. Anh ta chỉ mất hai mươi phút để có thể châm cứu cho công chúa Margaret, và cho cô ấy uống một bát thuốc nào đó mà tôi không hề biết nó là gì. Như vậy lại làm cho.
công chúa Margaret tỉnh lại, trời ơi, mọi người nói với tôi đây là thuốc sao, làm sao.
mà tôi có thể tin đó là thuốc được, tôi thà tin đó là sự trùng hợp.”
Ngay sau khi những lời này được ông ta nói ra, nhiều người bỗng nhiên trở nên tức giận.
Thậm chí, còn có khá nhiều tiếng chửi bới trên phát sóng trực tiếp.
“Thật không biết xấu hổi”
“Là ghen ăn tức ở rồi nên mới nói như vậy sao?”
“Đáng khinh!”
“Cái quái gì vậy Lôi Minh?”
Tiếng mắng chửi hiện lên không ngừng.
Thế nhưng, phát sóng trực tiếp không chỉ có những lời chửi bới như vậy, cũng có khá nhiều người đồng tình với lời nói của Lôi Minh.
“Tôi nghĩ những gì mà chủ tịch Hiệp hội Y khoa nói không hề sai chút nào. Y thuật của người đàn ông người Việt Nam kia trông vô cùng tuyệt vời. Có vẻ giống ma thuật hơn đó. Nhưng thực tế không hề có ma thuật nào như thế để chữa khỏi bệnh đâu, người đàn ông Việt Nam này có thể chữa khỏi bệnh cho Công chúa Margaret, cũng có thể như Lôi Minh nói, nếu sử dụng những phương pháp y học hiện đại ngày nay, rất có thể đã lấy cắp các thành quả nghiên cứu của Hiệp hội Y khoa.”
“Đúng vậy, Linh Trúc trước đây là Phó Hội trưởng của Hiệp hội Y khoa. Nếu cô ấy muốn tiết lộ các kết quả nghiên cứu bí mật của Hiệp hội Y khoa cho người Việt Nam, thì điều này hoàn toàn có thể, quá dễ dàng.”
“Ở một góc độ đó, thì chủ tịch Lôi Minh không sai chút nào.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Sau khi quan điểm này được đưa ra, ngay lập tức dư luận luận Việt Nam trở nên bất bình, nhưng dư luận bên phía nước Mỹ lại một lòng một dạ ủng hộ Lôi Minh. Hai bên bắt đầu xảy ra một cuộc chiến cãi cọ, chửi qua mắng lại tung hoành trên Twitter.
Dư luận lại bị Lôi Minh ném cho một thông tin hoang mang như vậy…
Lâm Dương không ngờ rằng Lôi Minh lại có thể trơ trẽn đến mức đó, thật sự là nằm ngoài dự đoán của anh.
“Lôi Minh, ông đúng là không biết xấu hổ. Tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này tại Toà án Công pháp Quốc tế. Cậu Lâm chữa khỏi bệnh cho con gái tôi cũng không hề liên quan một chút nào đến ông. Lâm Dương, cậu yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cậu.” Vương tử Birken vừa buông lời tức giận về phía Lôi Minh, vừa an ủi Lâm Dương.
“Không sao, chuyện này tôi cũng không quan tâm lắm. Nếu Lôi Minh muốn chống chế chuyện này, vậy cứ để ông ta làm đi.”
Lâm Dương lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Lôi Minh nói.
“Sự thật cũng không phải như vậy.”
“Vậy sao? Vậy tôi hỏi anh Lâm Dương, cô Linh Trúc này là học sinh của anh đúng không, vậy trước đây cô ấy làm việc ở đâu?”
“Đương nhiên là trước đây cô ấy là việc tại Hiệp hội Y khoa của các ông!” Lâm Dương nhẹ nhàng nói, dường như anh đã đoán ra được ý đồ của người này.
“Đúng vậy! Cô ấy đã làm việc trong viện nghiên cứu tại Hiệp hội Y khoa của chúng tôi. Và, cô Linh Trúc đây có vị trí thấp trong viện nghiên cứu này sao? Cô ấy là Phó hội trưởng của Hiệp hội Y khoa của chúng tôi đó, quyền cao chức trọng.”
“Lôi Minh, ông muốn nói gì? Tôi không còn là thành viên của Hiệp hội Y khoa nữa rồi, ông đừng lôi tôi vào câu chuyện này!”
Linh Trúc cũng cảm nhận được ý đồ này, ngay lập tức hét lên.
“Nhưng cô đã từng làm việc trong Hiệp hội Y khoa này, điều này không thể thay đổi được!” Lôi Minh chế nhạo.
“Cái này… cái này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Linh Trúc bắc đầu trở nên hoảng sợ.
“Điều này có nghĩa là, cô hoàn toàn có thể cung cấp cho giáo viên của mình là anh Lâm đây, về kết quả nghiên cứu của Hiệp hội Y khoa chúng tôi bất cứ lúc nào, cũng có thể kể cho anh ta những kiến thức nghiên cứu của Hiệp hội.”
Lôi Minh cười lớn: “Tôi nghĩ, ban nấy tất cả mọi người đều đã xem được những phương pháp và các bước điều trị của anh Lâm. Anh ta chỉ mất hai mươi phút để có thể châm cứu cho công chúa Margaret, và cho cô ấy uống một bát thuốc nào đó mà tôi không hề biết nó là gì. Như vậy lại làm cho.
công chúa Margaret tỉnh lại, trời ơi, mọi người nói với tôi đây là thuốc sao, làm sao.
mà tôi có thể tin đó là thuốc được, tôi thà tin đó là sự trùng hợp.”
Ngay sau khi những lời này được ông ta nói ra, nhiều người bỗng nhiên trở nên tức giận.
Thậm chí, còn có khá nhiều tiếng chửi bới trên phát sóng trực tiếp.
“Thật không biết xấu hổi”
“Là ghen ăn tức ở rồi nên mới nói như vậy sao?”
“Đáng khinh!”
“Cái quái gì vậy Lôi Minh?”
Tiếng mắng chửi hiện lên không ngừng.
Thế nhưng, phát sóng trực tiếp không chỉ có những lời chửi bới như vậy, cũng có khá nhiều người đồng tình với lời nói của Lôi Minh.
“Tôi nghĩ những gì mà chủ tịch Hiệp hội Y khoa nói không hề sai chút nào. Y thuật của người đàn ông người Việt Nam kia trông vô cùng tuyệt vời. Có vẻ giống ma thuật hơn đó. Nhưng thực tế không hề có ma thuật nào như thế để chữa khỏi bệnh đâu, người đàn ông Việt Nam này có thể chữa khỏi bệnh cho Công chúa Margaret, cũng có thể như Lôi Minh nói, nếu sử dụng những phương pháp y học hiện đại ngày nay, rất có thể đã lấy cắp các thành quả nghiên cứu của Hiệp hội Y khoa.”
“Đúng vậy, Linh Trúc trước đây là Phó Hội trưởng của Hiệp hội Y khoa. Nếu cô ấy muốn tiết lộ các kết quả nghiên cứu bí mật của Hiệp hội Y khoa cho người Việt Nam, thì điều này hoàn toàn có thể, quá dễ dàng.”
“Ở một góc độ đó, thì chủ tịch Lôi Minh không sai chút nào.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Sau khi quan điểm này được đưa ra, ngay lập tức dư luận luận Việt Nam trở nên bất bình, nhưng dư luận bên phía nước Mỹ lại một lòng một dạ ủng hộ Lôi Minh. Hai bên bắt đầu xảy ra một cuộc chiến cãi cọ, chửi qua mắng lại tung hoành trên Twitter.
Dư luận lại bị Lôi Minh ném cho một thông tin hoang mang như vậy…
Lâm Dương không ngờ rằng Lôi Minh lại có thể trơ trẽn đến mức đó, thật sự là nằm ngoài dự đoán của anh.
“Lôi Minh, ông đúng là không biết xấu hổ. Tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này tại Toà án Công pháp Quốc tế. Cậu Lâm chữa khỏi bệnh cho con gái tôi cũng không hề liên quan một chút nào đến ông. Lâm Dương, cậu yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cậu.” Vương tử Birken vừa buông lời tức giận về phía Lôi Minh, vừa an ủi Lâm Dương.
“Không sao, chuyện này tôi cũng không quan tâm lắm. Nếu Lôi Minh muốn chống chế chuyện này, vậy cứ để ông ta làm đi.”
Lâm Dương lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.