Chương 1107
Dạ Cầm
25/12/2021
Trong tích tắc, trên mạng bỗng bùng nổ.
Mọi người đều sắp phát điên.
Tất cả các phóng viên đang có mặt tại đây đều không nhịn được mà lao lên hỏi Lâm Dương.
“Anh Lâm, sao anh lại làm vậy?”
“Anh Lâm, anh đang trả thù Lôi Minh đúng không?”
“Anh Lâm, liệu anh đã xem xét về hậu quả khi đưa ra quyết định này chưa?”
“Anh Lâm, anh không đặt tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu sao? Điều này anh nghĩ có vi phạm nguyên tắc của anh với tư cách của một bác sĩ hay không?”
Mọi người đều dò hỏi, ánh mắt tóe ra lửa như muốn đốt cháy Lâm Dương để tìm ra câu trả lời.
Lôi Minh lúc này ngẩn người, ông ta không ngờ Lâm Dương lại có quyết định như vậy. Tương tự, Linh Trúc cũng đang rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Hành động này… đúng là điên thật rồi!
“Đầu tiên, tôi khẳng định quyết định này của tôi không hề mang tính trả thù. Tôi đưa ra quyết định như vậy là để cho phép ông Lôi Minh đây thể hiện tài năng của mình và phát huy kỹ thuật y khoa của bọn họ. Ông Lôi Minh ban nãy cũng vừa nói, việc chữa khỏi bệnh cho Công chúa Margaret đều là công lao do Hiệp hội Y khoa của ông ta làm ra, không phải sao? Nếu như nói như vậy, chắc chắn kỹ thuật tây y này của Lôi Minh phải tốt hơn kỹ thuật đông y của chúng tôi rồi. Tôi không hề phản đối điều này mà. Để ông ta tiếp tục điều trị các bệnh này ở Mỹ, đây là lựa chọn tốt nhất, đúng không?”
“Thứ hai, tôi không hề từ bỏ bệnh nhân ở Mỹ. Tôi chỉ muốn họ được điều trị tốt hơn khi kỹ thuật của ông Lôi Minh đây tốt hơn tôi, tôi nghĩ Viện nghiên cứu của họ chắc chắn sẽ có những loại thuốc tốt hơn những loại thuốc mà tôi đã sản xuất ra. Thuốc chữa bệnh tốt nên tôi hy vọng mọi bệnh nhân ở nước Mỹ nếu có vấn đề gì về tình trạng sức khoẻ thì có thể đến Hiệp hội Y khoa để khám và chữa bệnh. Tôi nghĩ chủ tịch Lôi Minh sẽ dễ dàng chữa khỏi bệnh cho mọi người. Tội thật sự coi đây là điều tốt đối với tất cả bệnh nhân”
“Cuối cùng, tư cách của một bác sĩ mà các bạn đang nói đến là gì? Tôi muốn hỏi bạn, khi mà bạn hỏi tôi câu này, bạn coi tôi như một phù thuỷ chỉ biết cách phù phép thôi hay sao? Hay thật sự coi tôi là một bác sĩ? Nếu coi tôi như một bác sĩ, tôi nghĩ là tôi đã giải thích rồi. Còn nếu coi tôi là phù thuỷ, bạn có nghĩ rằng thật nực cười khi bạn đang áp những quy chuẩn và tư cách của một bác sĩ cho tôi không?”
Lâm Dương cười nhẹ, trả lời các câu hỏi của từ phóng viên.
Mãi một lúc lâu sau, các phóng viên vẫn chưa nói nên lời.
Đây không phải là trả thù thì là gì?
Đây là sự trả thù một cách công khai và trần trụi luôn đó.
“Vậy, nếu không còn câu hỏi nào khác, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ kết thúc tại đây, †ôi cũng phải trở về Việt Nam rồi.”
Lâm Dương cười nói, vừa định rời khỏi.
Thế nhưng, phóng viên tại đây làm sao có thể buông tha cho anh được, bọn họ lại tiếp tục bổ nhào về phía Lâm Dương đặt câu hỏi.
Còn Lôi Minh lúc này thì như người mất hồn, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn Lâm Dương.
Sao ông ta không nghĩ ra người Việt Nam lại xấu xa đến thế nhỉ?
Điều này khác nào biến ông ta trở thành kẻ thù không đội trời chung trong mắt vô số bệnh nhân đang mắc chứng viêm mũi dị ứng và nhồi máu não cơ chứ?
Lôi Minh nghiến răng, bí mật quay người rời đi.
Có một anh chàng phóng viên tỉnh mắt nhìn ra hành động chuẩn bị rời khỏi hiện trường của Lôi Minh, tất cả phóng viên đều ùa về phía ông ta, lần lượt đặt ra những câu hỏi vô cùng hóc búa.
“Tôi không biết.”
“Điều này tôi không thể trả lời được.”
“Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích cụ thể: Lôi Minh vẫy vẫy tay thêm một lần nữa, không muốn trả lời thêm câu nào, cúi đầu rời khỏi buổi phát sóng.
Tâm trạng của ông ta lúc này vô cùng kinh khủng. Vốn dĩ tưởng mình sẽ thắng Lâm Dương được một hiệp, nhưng không ngờ anh lại tung chiêu này.
Ro ro… rO ro…
Lúc này, điện thoại trong túi Lôi Minh rung lên, Lôi Minh sửng sốt, nhìn qua màn hình điện thoại sau đó nhấn nút nghe.
“Lôi Minh, cậu xem bản thân mình đã làm được việc tốt đẹp gì kia?” Tiếng hét trong điện thoại truyền đến.
“Thưa ông, tôi chỉ làm theo chỉ dẫn của ông thôi. Tôi không xin lỗi và cũng không để cho Hiệp hội Y khoa mất mặt mà.” Lôi Minh nói trong bất lực.
Mọi người đều sắp phát điên.
Tất cả các phóng viên đang có mặt tại đây đều không nhịn được mà lao lên hỏi Lâm Dương.
“Anh Lâm, sao anh lại làm vậy?”
“Anh Lâm, anh đang trả thù Lôi Minh đúng không?”
“Anh Lâm, liệu anh đã xem xét về hậu quả khi đưa ra quyết định này chưa?”
“Anh Lâm, anh không đặt tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu sao? Điều này anh nghĩ có vi phạm nguyên tắc của anh với tư cách của một bác sĩ hay không?”
Mọi người đều dò hỏi, ánh mắt tóe ra lửa như muốn đốt cháy Lâm Dương để tìm ra câu trả lời.
Lôi Minh lúc này ngẩn người, ông ta không ngờ Lâm Dương lại có quyết định như vậy. Tương tự, Linh Trúc cũng đang rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Hành động này… đúng là điên thật rồi!
“Đầu tiên, tôi khẳng định quyết định này của tôi không hề mang tính trả thù. Tôi đưa ra quyết định như vậy là để cho phép ông Lôi Minh đây thể hiện tài năng của mình và phát huy kỹ thuật y khoa của bọn họ. Ông Lôi Minh ban nãy cũng vừa nói, việc chữa khỏi bệnh cho Công chúa Margaret đều là công lao do Hiệp hội Y khoa của ông ta làm ra, không phải sao? Nếu như nói như vậy, chắc chắn kỹ thuật tây y này của Lôi Minh phải tốt hơn kỹ thuật đông y của chúng tôi rồi. Tôi không hề phản đối điều này mà. Để ông ta tiếp tục điều trị các bệnh này ở Mỹ, đây là lựa chọn tốt nhất, đúng không?”
“Thứ hai, tôi không hề từ bỏ bệnh nhân ở Mỹ. Tôi chỉ muốn họ được điều trị tốt hơn khi kỹ thuật của ông Lôi Minh đây tốt hơn tôi, tôi nghĩ Viện nghiên cứu của họ chắc chắn sẽ có những loại thuốc tốt hơn những loại thuốc mà tôi đã sản xuất ra. Thuốc chữa bệnh tốt nên tôi hy vọng mọi bệnh nhân ở nước Mỹ nếu có vấn đề gì về tình trạng sức khoẻ thì có thể đến Hiệp hội Y khoa để khám và chữa bệnh. Tôi nghĩ chủ tịch Lôi Minh sẽ dễ dàng chữa khỏi bệnh cho mọi người. Tội thật sự coi đây là điều tốt đối với tất cả bệnh nhân”
“Cuối cùng, tư cách của một bác sĩ mà các bạn đang nói đến là gì? Tôi muốn hỏi bạn, khi mà bạn hỏi tôi câu này, bạn coi tôi như một phù thuỷ chỉ biết cách phù phép thôi hay sao? Hay thật sự coi tôi là một bác sĩ? Nếu coi tôi như một bác sĩ, tôi nghĩ là tôi đã giải thích rồi. Còn nếu coi tôi là phù thuỷ, bạn có nghĩ rằng thật nực cười khi bạn đang áp những quy chuẩn và tư cách của một bác sĩ cho tôi không?”
Lâm Dương cười nhẹ, trả lời các câu hỏi của từ phóng viên.
Mãi một lúc lâu sau, các phóng viên vẫn chưa nói nên lời.
Đây không phải là trả thù thì là gì?
Đây là sự trả thù một cách công khai và trần trụi luôn đó.
“Vậy, nếu không còn câu hỏi nào khác, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ kết thúc tại đây, †ôi cũng phải trở về Việt Nam rồi.”
Lâm Dương cười nói, vừa định rời khỏi.
Thế nhưng, phóng viên tại đây làm sao có thể buông tha cho anh được, bọn họ lại tiếp tục bổ nhào về phía Lâm Dương đặt câu hỏi.
Còn Lôi Minh lúc này thì như người mất hồn, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn Lâm Dương.
Sao ông ta không nghĩ ra người Việt Nam lại xấu xa đến thế nhỉ?
Điều này khác nào biến ông ta trở thành kẻ thù không đội trời chung trong mắt vô số bệnh nhân đang mắc chứng viêm mũi dị ứng và nhồi máu não cơ chứ?
Lôi Minh nghiến răng, bí mật quay người rời đi.
Có một anh chàng phóng viên tỉnh mắt nhìn ra hành động chuẩn bị rời khỏi hiện trường của Lôi Minh, tất cả phóng viên đều ùa về phía ông ta, lần lượt đặt ra những câu hỏi vô cùng hóc búa.
“Tôi không biết.”
“Điều này tôi không thể trả lời được.”
“Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích cụ thể: Lôi Minh vẫy vẫy tay thêm một lần nữa, không muốn trả lời thêm câu nào, cúi đầu rời khỏi buổi phát sóng.
Tâm trạng của ông ta lúc này vô cùng kinh khủng. Vốn dĩ tưởng mình sẽ thắng Lâm Dương được một hiệp, nhưng không ngờ anh lại tung chiêu này.
Ro ro… rO ro…
Lúc này, điện thoại trong túi Lôi Minh rung lên, Lôi Minh sửng sốt, nhìn qua màn hình điện thoại sau đó nhấn nút nghe.
“Lôi Minh, cậu xem bản thân mình đã làm được việc tốt đẹp gì kia?” Tiếng hét trong điện thoại truyền đến.
“Thưa ông, tôi chỉ làm theo chỉ dẫn của ông thôi. Tôi không xin lỗi và cũng không để cho Hiệp hội Y khoa mất mặt mà.” Lôi Minh nói trong bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.