Chương 1112
Dạ Cầm
26/12/2021
“Anh cũng khỏe chứ, cậu chủ Hồng?” Tô Nhan bắt tay người đàn ông.
Lâm Dương ở phía sau thấy vậy khẽ nhíu mày. Mặc dù anh biết đây là phép lịch sự cơ bản, nhưng thấy vợ mình cùng người khác nắm tay như thế này cũng không dễ chịu gì.
Có lẽ là lòng tự tôn của đàn ông đang phá rối anh đây.
“Chủ tịch Vân đi đường vất vả rồi, mời lên xe. Tôi đã đặt tiệc chào đón cô rồi đấy.”
Người đàn ông mỉm cười mở cửa xe.
“Cậu chủ Hồng không cần làm thế, chỉ cần sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi là tốt rồi.” Tô Nhan nhã nhặn từ chối.
“Ôi như thế sao mà được. Cô đã đến Hạ Cảnh chỗ chúng tôi, thì tất nhiên là khách, sao chúng tôi có thể làm vậy được. Chẳng lẽ chủ tịch Vân không cho tôi mặt mũi nào sao?” Người đàn ông nói với giọng có chút đùa cợt.
“Ý tôi không phải vậy… Ôi thôi được rồi, nếu anh đã có lòng thì tôi cũng xin nhận.” Tô Nhan biết không thể nói gì nữa nên đành gật đầu.
Tô Nhan lên xe, Lâm Dương theo sát phía sau. Người đàn ông đưa mắt nhìn Lâm Dương, có chút hoang mang mở miệng nói: “Chủ tịch Vân, tôi nhớ thư ký của cô là một cô gái, nhưng ngài đây là…”
“A… Người này là chồng tôi, anh ấy cũng có chuyện phải đến Hạ Cảnh nên đi cùng tôi đến” Tô Nhan gượng cười nói.
“Thì ra là vậy, hân hạnh gặp mặt.” Người đàn ông đưa tay về phía Lâm Dương. Lâm Dương gật đầu bắt tay lại.
RollsRoyce chậm rãi lăn bánh. Bầu không khí trong xe rõ ràng đã thay đổi so với trước đây.
Lông mày Lâm Dương khẽ nhúc nhích, anh nhìn lướt qua kính chiếu hậu, thấy người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn kính, như là đang suy tính gì đó. Con đường đến sân bay này trừ khi là giờ cao điểm thì bình thường cũng không có bao nhiêu xe, ở phía sau cũng không có chiếc xe nào. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người này đang chăm chú nhìn Tô Nhan.
Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài. Anh cuối cùng cũng biết vì sao Tô Nhan gọi mình cùng đi với cô. Chính là vì muốn đề phòng người này.
Xe đi hơn nửa tiếng mới vào đến trung †âm thành phố, sau đó dừng trước một khách sạn năm sao. Phục vụ nhanh chóng chạy đến mở cửa xe.
“Cậu chủ Hồng, buổi chiều tốt lành.”
Phục vụ mỉm cười nói. Người này rõ ràng là khách quen ở đây.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Cậu chủ Hồng mỉm cười hỏi.
“Tất cả đã xong, chúng tôi đã sắp xếp phòng ăn riêng VỊP ở lầu hai.” Phục vụ cười đáp.
“Được.” Cậu chủ Hồng gật đầu, dẫn Tô Nhan và Lâm Dương cùng đi vào.
Phải nói cách trang trí của khách sạn này quả thực rất hấp dẫn. Trần nhà tất cả đều được sơn điểm vàng lộng lẫy, ở giữa là một chùm đèn treo pha lê rất lớn, long lanh chói mắt. Bốn phía có bốn cột nhà đều có màu vàng kim, ở giữa trung tâm là một nghệ sĩ dương cầm đang biểu diễn, âm thanh của dương cầm vọng trong khách sạn. Nhiều khách dù đã ăn xong cũng muốn ngồi lại để lắng nghe tiếng đàn, ở đâu cũng có vẻ xa hoa và tao nhã.
Ba người lên đến phòng riêng ở lầu hai, phòng được ngăn cách bằng thủy tinh pha mực, ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, thưởng thức được tiếng đàn nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được vào trong. Mà khi Tô Nhan và Lâm Dương đi vào mới thấy bên trong đã có rất nhiều người, chủ yếu là những người trẻ khoảng hai, ba mươi tuổi.
“Ồ, đây chính là chủ tịch Vân trong truyền thuyết đó sao? Rất xinh đẹp, thật đúng như lời đồn.”
“Còn trẻ mà đã tự thành lập công ty, thật quá giỏi.”
“Chủ tịch Vân, cô khỏe chứ?”
Mắt của tất cả mọi người sáng lên, vội vàng đứng dậy chào hỏi Tô Nhan. Tô Nhan có chút xấu hổ mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
“Chủ tịch Vân đừng ngại, các vị ở đây đều là bạn hợp tác làm ăn của tôi, còn có vài người là bạn thân của tôi, đều quen biết nhau cả, mời cô ngồi.” Cậu chủ Hồng cười nói.
“Được” Tô Nhan gật đầu, cùng với Lâm Dương ngồi xuống.
“Hai vị muốn uống rượu gì?” Một người đàn ông tóc chải ngược đứng dậy cười nói.
“À tôi không biết uống rượu, tôi uống đồ uống thường là được rồi” Tô Nhan gượng cười nói.
“Hôm nay khó có dịp được gặp mặt chủ tịch Vân, không uống sao được? Sau bữa ăn này, chúng ta còn bàn chuyện làm ăn. Chủ tịch Vân, sau này đều là đối tác với nhau cả, chẳng lẽ cô không nể mặt chúng tôi sao?”
Một gã đàn ông dáng người hơi mập cầm ly rượu cười nói.
Lâm Dương ở phía sau thấy vậy khẽ nhíu mày. Mặc dù anh biết đây là phép lịch sự cơ bản, nhưng thấy vợ mình cùng người khác nắm tay như thế này cũng không dễ chịu gì.
Có lẽ là lòng tự tôn của đàn ông đang phá rối anh đây.
“Chủ tịch Vân đi đường vất vả rồi, mời lên xe. Tôi đã đặt tiệc chào đón cô rồi đấy.”
Người đàn ông mỉm cười mở cửa xe.
“Cậu chủ Hồng không cần làm thế, chỉ cần sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi là tốt rồi.” Tô Nhan nhã nhặn từ chối.
“Ôi như thế sao mà được. Cô đã đến Hạ Cảnh chỗ chúng tôi, thì tất nhiên là khách, sao chúng tôi có thể làm vậy được. Chẳng lẽ chủ tịch Vân không cho tôi mặt mũi nào sao?” Người đàn ông nói với giọng có chút đùa cợt.
“Ý tôi không phải vậy… Ôi thôi được rồi, nếu anh đã có lòng thì tôi cũng xin nhận.” Tô Nhan biết không thể nói gì nữa nên đành gật đầu.
Tô Nhan lên xe, Lâm Dương theo sát phía sau. Người đàn ông đưa mắt nhìn Lâm Dương, có chút hoang mang mở miệng nói: “Chủ tịch Vân, tôi nhớ thư ký của cô là một cô gái, nhưng ngài đây là…”
“A… Người này là chồng tôi, anh ấy cũng có chuyện phải đến Hạ Cảnh nên đi cùng tôi đến” Tô Nhan gượng cười nói.
“Thì ra là vậy, hân hạnh gặp mặt.” Người đàn ông đưa tay về phía Lâm Dương. Lâm Dương gật đầu bắt tay lại.
RollsRoyce chậm rãi lăn bánh. Bầu không khí trong xe rõ ràng đã thay đổi so với trước đây.
Lông mày Lâm Dương khẽ nhúc nhích, anh nhìn lướt qua kính chiếu hậu, thấy người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn kính, như là đang suy tính gì đó. Con đường đến sân bay này trừ khi là giờ cao điểm thì bình thường cũng không có bao nhiêu xe, ở phía sau cũng không có chiếc xe nào. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người này đang chăm chú nhìn Tô Nhan.
Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài. Anh cuối cùng cũng biết vì sao Tô Nhan gọi mình cùng đi với cô. Chính là vì muốn đề phòng người này.
Xe đi hơn nửa tiếng mới vào đến trung †âm thành phố, sau đó dừng trước một khách sạn năm sao. Phục vụ nhanh chóng chạy đến mở cửa xe.
“Cậu chủ Hồng, buổi chiều tốt lành.”
Phục vụ mỉm cười nói. Người này rõ ràng là khách quen ở đây.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Cậu chủ Hồng mỉm cười hỏi.
“Tất cả đã xong, chúng tôi đã sắp xếp phòng ăn riêng VỊP ở lầu hai.” Phục vụ cười đáp.
“Được.” Cậu chủ Hồng gật đầu, dẫn Tô Nhan và Lâm Dương cùng đi vào.
Phải nói cách trang trí của khách sạn này quả thực rất hấp dẫn. Trần nhà tất cả đều được sơn điểm vàng lộng lẫy, ở giữa là một chùm đèn treo pha lê rất lớn, long lanh chói mắt. Bốn phía có bốn cột nhà đều có màu vàng kim, ở giữa trung tâm là một nghệ sĩ dương cầm đang biểu diễn, âm thanh của dương cầm vọng trong khách sạn. Nhiều khách dù đã ăn xong cũng muốn ngồi lại để lắng nghe tiếng đàn, ở đâu cũng có vẻ xa hoa và tao nhã.
Ba người lên đến phòng riêng ở lầu hai, phòng được ngăn cách bằng thủy tinh pha mực, ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, thưởng thức được tiếng đàn nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được vào trong. Mà khi Tô Nhan và Lâm Dương đi vào mới thấy bên trong đã có rất nhiều người, chủ yếu là những người trẻ khoảng hai, ba mươi tuổi.
“Ồ, đây chính là chủ tịch Vân trong truyền thuyết đó sao? Rất xinh đẹp, thật đúng như lời đồn.”
“Còn trẻ mà đã tự thành lập công ty, thật quá giỏi.”
“Chủ tịch Vân, cô khỏe chứ?”
Mắt của tất cả mọi người sáng lên, vội vàng đứng dậy chào hỏi Tô Nhan. Tô Nhan có chút xấu hổ mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
“Chủ tịch Vân đừng ngại, các vị ở đây đều là bạn hợp tác làm ăn của tôi, còn có vài người là bạn thân của tôi, đều quen biết nhau cả, mời cô ngồi.” Cậu chủ Hồng cười nói.
“Được” Tô Nhan gật đầu, cùng với Lâm Dương ngồi xuống.
“Hai vị muốn uống rượu gì?” Một người đàn ông tóc chải ngược đứng dậy cười nói.
“À tôi không biết uống rượu, tôi uống đồ uống thường là được rồi” Tô Nhan gượng cười nói.
“Hôm nay khó có dịp được gặp mặt chủ tịch Vân, không uống sao được? Sau bữa ăn này, chúng ta còn bàn chuyện làm ăn. Chủ tịch Vân, sau này đều là đối tác với nhau cả, chẳng lẽ cô không nể mặt chúng tôi sao?”
Một gã đàn ông dáng người hơi mập cầm ly rượu cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.