Chương 1167
Dạ Cầm
06/01/2022
Lông mày của người thanh niên đột nhiên nhăn lại.
“Dám khiêu khích người nhà họ Vân như vậy không phải chuyện tốt đẹp gì. Thầy phải nói chuyện với người nhà họ Vân để họ không làm phiền cô gái đó nữa. Nếu như gây rắc rối gì cho dòng họ thì sẽ mất nhiều hơn là được” Ông lão nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này lại có một nhóm người xông vào bên trong phòng bệnh.
Bọn họ chính là người của nhà họ Vân.
“Kính chào gia chủ ạ!” Ông già đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, hai tay chắp lại cung kính.
“Kìa lão tiền bối, người của ông không sao chứ?”
Gia chủ nhà Vân, Vân Hồng Tĩnh thản nhiên nói.
“Cảm ơn sự quan tâm của gia chủ, thằng bé Yên Hoàng Minh rất khỏe, chỉ là dây thần kinh đang tạm thời bị tê liệt, hoàn toàn không có vấn đề gì khác.” Ông lão nói.
“Vậy là tốt rồi… Tôi vừa thấy lão tiên bối đến kiểm tra con trai tôi thì vội vàng đi đến đây, không biết lão tiền bối có phát hiện được điều gì không?” Gia chủ Vân hỏi.
“Thực ra tôi cũng phát hiện ra một vài điểm. Tôi so sánh vết thương trên cơ thể của cậu chủ và những người khác thì thấy rằng bọn họ bị một cây kim châm cứu đâm vào nên mới trở nên như vậy.”
“Kim châm cứu sao?”
“Đúng vậy, theo suy luận của tôi thì đối phương hẳn là một người rất giỏi võ y. Gia chủ Vân, thứ lỗi cho tôi đã ăn nói lung tung.
Tôi cho rằng không nên tiếp tục kéo dài chuyện này nữa, nếu không nhờ đối phương nương tay thì cậu chủ đã chết từ lâu rồi!
Người này thực lực không giống như người bình thường, e rằng tôi cũng không thể chống lại được, càng không có cơ hội để đối đầu với người này.”
“Thật sự lợi hại đến vậy sao?” Gia chủ Vân cau mày.
Ở đó còn có vài người nhà họ Vân nữa, ánh mắt của họ cũng tỏ ra không tin.
“Chuyện lớn hay nhỏ thì cũng đã xảy ra rồi, chuyện đối phương để cho cậu chủ quay trở về chứng tỏ đối phương không có ý định giết cậu ấy. Nếu chúng ta dừng lại ở đây, tôi nghĩ cả hai bên đều sẽ bình an vô sự, nhưng nếu chúng ta tiếp tục điều tra, lão tiền bối tôi đây cũng không dám bảo đảm mọi chuyện sẽ được suôn sẻ đâu ạ. “Ông lão lắc đầu.
“Nhưng hiện tai con trai tôi vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu! Mặt mũi của nhà họ Vân chúng tôi đã bị mất hết, thanh danh cũng bị hủy hoại. Ông muốn tôi dừng lại như thế vậy thì ông thử nghĩ xem tôi có thể dừng hay không đây?”
“Gia chủ Vân, nhãn nhịn một chút gió yên biển lặng, lùi lại một bước thấy biển rộng mênh mông, chưa kể chúng ta còn không biết đối thủ của mình là ai. Kẻ thù ở trong bóng tối, ta lại ở ngoài sáng. Nếu chúng ta thực sự muốn chiến đấu thì e rằng sẽ trở nên bị động.”
“Lão tiền bối lo lắng quá rồi, kẻ thù không phải ở trong bóng tối, mà là ở ngoài ánh sáng kìa.”
“Hả? Vậy ngài biết ai đã làm chuyện này sao?”
“Không phải là do người nhà họ Lương làm sao?”
“Người nhà họ Lương ư? Ai trong số người nhà họ Lương có thể làm được chuyện này chứ?”
“Nhà họ Lương không có, còn người của đảo Tiêu Sầu thì sao?” Gia chủ Vân đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Ông già thở gấp, mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tôi đã gọi cho Hiệp hội võ thuật rồi. Họ đã thành lập một đội để điều tra vấn đề này.
Họ có thể hạ gục hơn chục người một cách âm thầm mà không để lại dấu vết, ngoại trừ những người trên đảo Tiêu Sầu. Về điểm này, bên Hiệp hội võ thuật đã cảnh cáo Lương Huyền Mi, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiệp hội võ thuật cũng không thể ngồi yên được nữa, nếu như tôi đoán đúng thì có lẽ người của Hiệp hội võ thuật đang trên đường đến nhà họ Lương rồi.”
Ông già nghe xong, cặp lông mày nhíu lại, không nói gì.
“Mặc dù không biết người này là ai, nhưng tôi nghĩ chắc chăn là có liên quan đến nhà họ Lương . Chúng ta chỉ cần tấn công nhà họ Lương , thì tự nhiên sẽ biết được kẻ đã ra tay sát hại con trai tôi. Có thể người này rất lợi hại, nhưng tôi không tin nhà họ Vân chúng tôi không thể đối phó với người đó, Hiệp hội võ thuật cũng không thể trừng trị được người đó. Hơn nữa, không phải vẫn còn có lão tiền bối đây sao?”
“Gia chủ Vân…”
“Lão tiền bối, ông không cần nói gì nữa, tôi đã nói như vậy rồi mà, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Lương xem kịch hay đi! Lần này tôi phải xem xem nhà họ Lương có thể làm được gì nữa”
Gia chủ Vân lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng của Gia chủ Vân, hít một hơi thật sâu, thầm lắc đầu.
“Dám khiêu khích người nhà họ Vân như vậy không phải chuyện tốt đẹp gì. Thầy phải nói chuyện với người nhà họ Vân để họ không làm phiền cô gái đó nữa. Nếu như gây rắc rối gì cho dòng họ thì sẽ mất nhiều hơn là được” Ông lão nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này lại có một nhóm người xông vào bên trong phòng bệnh.
Bọn họ chính là người của nhà họ Vân.
“Kính chào gia chủ ạ!” Ông già đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, hai tay chắp lại cung kính.
“Kìa lão tiền bối, người của ông không sao chứ?”
Gia chủ nhà Vân, Vân Hồng Tĩnh thản nhiên nói.
“Cảm ơn sự quan tâm của gia chủ, thằng bé Yên Hoàng Minh rất khỏe, chỉ là dây thần kinh đang tạm thời bị tê liệt, hoàn toàn không có vấn đề gì khác.” Ông lão nói.
“Vậy là tốt rồi… Tôi vừa thấy lão tiên bối đến kiểm tra con trai tôi thì vội vàng đi đến đây, không biết lão tiền bối có phát hiện được điều gì không?” Gia chủ Vân hỏi.
“Thực ra tôi cũng phát hiện ra một vài điểm. Tôi so sánh vết thương trên cơ thể của cậu chủ và những người khác thì thấy rằng bọn họ bị một cây kim châm cứu đâm vào nên mới trở nên như vậy.”
“Kim châm cứu sao?”
“Đúng vậy, theo suy luận của tôi thì đối phương hẳn là một người rất giỏi võ y. Gia chủ Vân, thứ lỗi cho tôi đã ăn nói lung tung.
Tôi cho rằng không nên tiếp tục kéo dài chuyện này nữa, nếu không nhờ đối phương nương tay thì cậu chủ đã chết từ lâu rồi!
Người này thực lực không giống như người bình thường, e rằng tôi cũng không thể chống lại được, càng không có cơ hội để đối đầu với người này.”
“Thật sự lợi hại đến vậy sao?” Gia chủ Vân cau mày.
Ở đó còn có vài người nhà họ Vân nữa, ánh mắt của họ cũng tỏ ra không tin.
“Chuyện lớn hay nhỏ thì cũng đã xảy ra rồi, chuyện đối phương để cho cậu chủ quay trở về chứng tỏ đối phương không có ý định giết cậu ấy. Nếu chúng ta dừng lại ở đây, tôi nghĩ cả hai bên đều sẽ bình an vô sự, nhưng nếu chúng ta tiếp tục điều tra, lão tiền bối tôi đây cũng không dám bảo đảm mọi chuyện sẽ được suôn sẻ đâu ạ. “Ông lão lắc đầu.
“Nhưng hiện tai con trai tôi vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu! Mặt mũi của nhà họ Vân chúng tôi đã bị mất hết, thanh danh cũng bị hủy hoại. Ông muốn tôi dừng lại như thế vậy thì ông thử nghĩ xem tôi có thể dừng hay không đây?”
“Gia chủ Vân, nhãn nhịn một chút gió yên biển lặng, lùi lại một bước thấy biển rộng mênh mông, chưa kể chúng ta còn không biết đối thủ của mình là ai. Kẻ thù ở trong bóng tối, ta lại ở ngoài sáng. Nếu chúng ta thực sự muốn chiến đấu thì e rằng sẽ trở nên bị động.”
“Lão tiền bối lo lắng quá rồi, kẻ thù không phải ở trong bóng tối, mà là ở ngoài ánh sáng kìa.”
“Hả? Vậy ngài biết ai đã làm chuyện này sao?”
“Không phải là do người nhà họ Lương làm sao?”
“Người nhà họ Lương ư? Ai trong số người nhà họ Lương có thể làm được chuyện này chứ?”
“Nhà họ Lương không có, còn người của đảo Tiêu Sầu thì sao?” Gia chủ Vân đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Ông già thở gấp, mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tôi đã gọi cho Hiệp hội võ thuật rồi. Họ đã thành lập một đội để điều tra vấn đề này.
Họ có thể hạ gục hơn chục người một cách âm thầm mà không để lại dấu vết, ngoại trừ những người trên đảo Tiêu Sầu. Về điểm này, bên Hiệp hội võ thuật đã cảnh cáo Lương Huyền Mi, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiệp hội võ thuật cũng không thể ngồi yên được nữa, nếu như tôi đoán đúng thì có lẽ người của Hiệp hội võ thuật đang trên đường đến nhà họ Lương rồi.”
Ông già nghe xong, cặp lông mày nhíu lại, không nói gì.
“Mặc dù không biết người này là ai, nhưng tôi nghĩ chắc chăn là có liên quan đến nhà họ Lương . Chúng ta chỉ cần tấn công nhà họ Lương , thì tự nhiên sẽ biết được kẻ đã ra tay sát hại con trai tôi. Có thể người này rất lợi hại, nhưng tôi không tin nhà họ Vân chúng tôi không thể đối phó với người đó, Hiệp hội võ thuật cũng không thể trừng trị được người đó. Hơn nữa, không phải vẫn còn có lão tiền bối đây sao?”
“Gia chủ Vân…”
“Lão tiền bối, ông không cần nói gì nữa, tôi đã nói như vậy rồi mà, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Lương xem kịch hay đi! Lần này tôi phải xem xem nhà họ Lương có thể làm được gì nữa”
Gia chủ Vân lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng của Gia chủ Vân, hít một hơi thật sâu, thầm lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.