Chương 1192
Dạ Cầm
12/01/2022
“Hai tay! Còn một chân nữa! Như thế nào? Sao? Cậu muốn phế đi tứ chỉ của tôi?”
Bà lão cười ha hả hỏi.
“Nếu bà đã nói như vậy, tôi sẽ phế đi tứ chi của bài”
Lâm Dương lãnh đạm nói, thân hình đột nhiên động đậy như một trận cuồng phong đánh ập về phía bà lão.
Bà lão hô hấp run lên, vội vàng giơ tay muốn cản Lâm Dương lại.
Nhưng tốc độ của bà không theo kịp Lâm Dương! Bà vừa nâng tay lên thì bị Lâm Dương trực tiếp nắm chặt, tiện đà phát lực.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến.
“Aaaaaaaaall!” Âm thanh thê lương thấu tận trời xanh.
Hô hấp của mọi người xung quanh run lên, nhìn lại mới phát hiện tay của bà lão đã bị bẻ gấy.
Tưởng chừng như mọi chuyện kết thúc, bỗng nhiên thấy Lâm Dương tựa như rắn độc, nhanh như tia chớp, chỉ có thể nhìn thấy bóng hắn, tấn công mãnh liệt tới, nhấc tay nhấc chân, đá đầu gối.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Ba tiếng vang giòn tan tiếp tục truyền đến.
Bà lão tê liệt ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt làm bà chết ngất.
Chỉ sau vài giây, bà lão trực tiếp bị phế.
Cảnh tượng này làm cho cả hiện trường thực sự chấn động.
“Thường sư phụ “Độc lão thái bà!”
Xung quanh người người thất thanh kêu lên nhưng bà lão đã không còn nghe thấy nữa. Bà nằm gục xuống dưới đất.
Lâm Dương hu tay, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mọi người, khàn giọng nói: “Còn ai động đến em tôi nữa không?”
Lúc này, tất cả mọi người không dám hé răng.
Mọi người ai nấy đều có cảm nhận, thái độ riêng nhưng nhiều nhất là đỏ mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn hoặc là vẻ mặt tái nhợt, sợ hãi.
Người này thật độc ác! Hơn nữa tốc độ cùng thực lực như vậy, có thật là hắn như bề ngoài chỉ hơn hai mươi tuổi?
“Cho tôi hỏi cậu là ai2?”
Trịnh Nhã Vân sắc mặt lạnh băng, nghiêm chỉnh, lạnh lùng quát hỏi.
“Hắn là bác sĩ Lâm!”
Không biết là giọng nói của ai nhưng lời này vừa thốt ra làm mọi người xung quanh chấn động.
“Bác sĩ Lâm?”
“Tôi nhớ ra rồi, hắn thật sự là bác sĩ Lâm!
Khó trách tôi thấy người này quen quen, lần trước tôi có nhìn lướt qua hắn rồi!”
“Trời, bác sĩ Lâm sao có thể là anh trai của Lương Huyền Mi?”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Mọi người có chút kinh hoàng.
Trịnh Nhã Vân lắp bắp sợ hãi.
Cô chưa từng nghĩ đến quan hệ giữa bác sĩ Lâm và Lương Huyền Mi?
Nếu cô biết sự thật, sao cô có thể đối xử với cô ta như thế được?
Trịnh Nhã Vân hút không khí điều hòa nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bà lão cười ha hả hỏi.
“Nếu bà đã nói như vậy, tôi sẽ phế đi tứ chi của bài”
Lâm Dương lãnh đạm nói, thân hình đột nhiên động đậy như một trận cuồng phong đánh ập về phía bà lão.
Bà lão hô hấp run lên, vội vàng giơ tay muốn cản Lâm Dương lại.
Nhưng tốc độ của bà không theo kịp Lâm Dương! Bà vừa nâng tay lên thì bị Lâm Dương trực tiếp nắm chặt, tiện đà phát lực.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến.
“Aaaaaaaaall!” Âm thanh thê lương thấu tận trời xanh.
Hô hấp của mọi người xung quanh run lên, nhìn lại mới phát hiện tay của bà lão đã bị bẻ gấy.
Tưởng chừng như mọi chuyện kết thúc, bỗng nhiên thấy Lâm Dương tựa như rắn độc, nhanh như tia chớp, chỉ có thể nhìn thấy bóng hắn, tấn công mãnh liệt tới, nhấc tay nhấc chân, đá đầu gối.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Ba tiếng vang giòn tan tiếp tục truyền đến.
Bà lão tê liệt ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt làm bà chết ngất.
Chỉ sau vài giây, bà lão trực tiếp bị phế.
Cảnh tượng này làm cho cả hiện trường thực sự chấn động.
“Thường sư phụ “Độc lão thái bà!”
Xung quanh người người thất thanh kêu lên nhưng bà lão đã không còn nghe thấy nữa. Bà nằm gục xuống dưới đất.
Lâm Dương hu tay, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mọi người, khàn giọng nói: “Còn ai động đến em tôi nữa không?”
Lúc này, tất cả mọi người không dám hé răng.
Mọi người ai nấy đều có cảm nhận, thái độ riêng nhưng nhiều nhất là đỏ mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn hoặc là vẻ mặt tái nhợt, sợ hãi.
Người này thật độc ác! Hơn nữa tốc độ cùng thực lực như vậy, có thật là hắn như bề ngoài chỉ hơn hai mươi tuổi?
“Cho tôi hỏi cậu là ai2?”
Trịnh Nhã Vân sắc mặt lạnh băng, nghiêm chỉnh, lạnh lùng quát hỏi.
“Hắn là bác sĩ Lâm!”
Không biết là giọng nói của ai nhưng lời này vừa thốt ra làm mọi người xung quanh chấn động.
“Bác sĩ Lâm?”
“Tôi nhớ ra rồi, hắn thật sự là bác sĩ Lâm!
Khó trách tôi thấy người này quen quen, lần trước tôi có nhìn lướt qua hắn rồi!”
“Trời, bác sĩ Lâm sao có thể là anh trai của Lương Huyền Mi?”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Mọi người có chút kinh hoàng.
Trịnh Nhã Vân lắp bắp sợ hãi.
Cô chưa từng nghĩ đến quan hệ giữa bác sĩ Lâm và Lương Huyền Mi?
Nếu cô biết sự thật, sao cô có thể đối xử với cô ta như thế được?
Trịnh Nhã Vân hút không khí điều hòa nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.