Chương 1212
Dạ Cầm
16/01/2022
“Có gì thì cũng nên về rồi nói chứ? Dù em đã được dùng thuốc mỡ ngọc
bích đen rồi nhưng vết thương trên người em không hề nhẹ chút nào, không chịu được gió đâu, em nên về sớm đi, điều dưỡng tốt thân thể mới được.” Lâm Dương nói.
“Không được đâu anh… Vết thương cũng có thể từ từ chữa trị, mà gió ở đây thì không phải lúc nào cũng có thể yên tĩnh được như bây giò, trước kia khi em ở Yến Kinh thích nhất là ra đây tản bộ một mình, dù nơi này ở giữa chốn phồn hoa, nhưng khi ngắm nhìn cảnh sắc nơi này, trong lòng em đều thấy bình tĩnh đến lạ.”
Lương Huyền Mi đáp.
“Thật chăng?”
Lâm Dương nhướng mày lên, anh luôn có cảm giác Lương Huyên Mi đang có chuyện gì đó giấu diễm mình… “Anh, khi nào thì anh vê?”
Lúc này, Lương Huyền Mi lại lên tiếng.
“Về? Về đâu?”
“Đương nhiên là Giang Thành rồi.”
Lương Huyền Mi nhìn anh.
“Đang yên đang lành, sao em lại muốn anh trở về đó?”
Lâm Dương nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
Lương Huyền Mi chớp mắt mất cái, cười gượng: “Anh… Em muốn gặp mặt chị dâu đó… Bây giờ anh trở về, dẫn chị dâu tới gặp em được không?”
“Chuyện này à…”
Lâm Dương có chút bối rối, không biết nên đáp thế nào.
“Sao thế anh? Không được ạ?”
“Không phải vậy… Chị dâu em có hơi bận bịu, có lẽ sẽ không có thời gian tới đâu.”
Lâm Dương cười khổ.
“Anh, có thể cho em tùy hứng một lần được không?”
“Sao thế?”
“Em muốn được gặp chị dâu, dù chị ấy không muốn tới thì anh cũng nghĩ cách giúp em gọi chị ấy tới, được không anh?” Lương Huyền Mi nghiêm túc đề nghị.
“Chuyện đó…”
“Anh à… Xin anh đó, chỉ cần anh đồng ý với em chuyện này thì anh muốn em làm gì em đều nghe anh…”
“Vậy để anh gọi điện cho chị dâu em hỏi thăm một chút…”
“Cần gì phải gọi điện? Anh về thẳng Giang Thành rồi dẫn chị ấy tới đây là được!
Chuyện này anh phải thể hiện cực kỳ thành ý đó nhé! À đúng rồi, em có cái này cho anh!”
Lương Huyền Mi đột nhiên tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, đưa cho Lâm Dương.
Lâm Dương vô cùng kinh ngạc.
“Anh nói với chị ấy là, đây là em tặng chị ấy, hẳn là đã đủ biểu đạt thành ý của em rồi đúng không? Em nghĩ chắc chắn chị ấy sẽ tới thôi, anh mau đi đi…” Lương Huyền Mi nài nỉ.
Lâm Dương cầm lấy sợi dây chuyền đó, hơi nhíu mày, anh vẫn thấy có gì đó không đúng.
“Anh à, chẳng lẽ đến một thỉnh cầu nho nhỏ thế này anh cũng không đồng ý sao?”
Thấy Lâm Dương chần chừ mãi không đáp ứng, hai mắt Lương Huyền Mi rưng rưng ngập nước, tỏ vẻ vô cùng tủi thân.
Lâm Dương dễ bị trúng chiêu này nhất.
Thấy Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt nhìn mình, Lâm Dương chẳng còn cách nào khác nữa, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân: “Rồi rồi, anh đồng ý với em, bây giờ anh sẽ đi mời chị dâu của em đến đây, được chưa nào? Em đừng làm ra vẻ như sắp sinh ly tử biệt đến nơi như thế, có phải chuyện gì to tát đâu.
“Vậy thì… Đêm nay anh về Giang Thành, đến sáng mai có thể dẫn chị dâu đến được không?” Nước mắt bên khóe mi Lương Huyền Mi biến mất không còn gì, vội vàng nói.
“Đi luôn đêm nay sao? Gấp vậy cơ à?”
Lâm Dương có chút bất ngờ.
“Không được đâu anh… Vết thương cũng có thể từ từ chữa trị, mà gió ở đây thì không phải lúc nào cũng có thể yên tĩnh được như bây giò, trước kia khi em ở Yến Kinh thích nhất là ra đây tản bộ một mình, dù nơi này ở giữa chốn phồn hoa, nhưng khi ngắm nhìn cảnh sắc nơi này, trong lòng em đều thấy bình tĩnh đến lạ.”
Lương Huyền Mi đáp.
“Thật chăng?”
Lâm Dương nhướng mày lên, anh luôn có cảm giác Lương Huyên Mi đang có chuyện gì đó giấu diễm mình… “Anh, khi nào thì anh vê?”
Lúc này, Lương Huyền Mi lại lên tiếng.
“Về? Về đâu?”
“Đương nhiên là Giang Thành rồi.”
Lương Huyền Mi nhìn anh.
“Đang yên đang lành, sao em lại muốn anh trở về đó?”
Lâm Dương nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
Lương Huyền Mi chớp mắt mất cái, cười gượng: “Anh… Em muốn gặp mặt chị dâu đó… Bây giờ anh trở về, dẫn chị dâu tới gặp em được không?”
“Chuyện này à…”
Lâm Dương có chút bối rối, không biết nên đáp thế nào.
“Sao thế anh? Không được ạ?”
“Không phải vậy… Chị dâu em có hơi bận bịu, có lẽ sẽ không có thời gian tới đâu.”
Lâm Dương cười khổ.
“Anh, có thể cho em tùy hứng một lần được không?”
“Sao thế?”
“Em muốn được gặp chị dâu, dù chị ấy không muốn tới thì anh cũng nghĩ cách giúp em gọi chị ấy tới, được không anh?” Lương Huyền Mi nghiêm túc đề nghị.
“Chuyện đó…”
“Anh à… Xin anh đó, chỉ cần anh đồng ý với em chuyện này thì anh muốn em làm gì em đều nghe anh…”
“Vậy để anh gọi điện cho chị dâu em hỏi thăm một chút…”
“Cần gì phải gọi điện? Anh về thẳng Giang Thành rồi dẫn chị ấy tới đây là được!
Chuyện này anh phải thể hiện cực kỳ thành ý đó nhé! À đúng rồi, em có cái này cho anh!”
Lương Huyền Mi đột nhiên tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, đưa cho Lâm Dương.
Lâm Dương vô cùng kinh ngạc.
“Anh nói với chị ấy là, đây là em tặng chị ấy, hẳn là đã đủ biểu đạt thành ý của em rồi đúng không? Em nghĩ chắc chắn chị ấy sẽ tới thôi, anh mau đi đi…” Lương Huyền Mi nài nỉ.
Lâm Dương cầm lấy sợi dây chuyền đó, hơi nhíu mày, anh vẫn thấy có gì đó không đúng.
“Anh à, chẳng lẽ đến một thỉnh cầu nho nhỏ thế này anh cũng không đồng ý sao?”
Thấy Lâm Dương chần chừ mãi không đáp ứng, hai mắt Lương Huyền Mi rưng rưng ngập nước, tỏ vẻ vô cùng tủi thân.
Lâm Dương dễ bị trúng chiêu này nhất.
Thấy Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt nhìn mình, Lâm Dương chẳng còn cách nào khác nữa, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân: “Rồi rồi, anh đồng ý với em, bây giờ anh sẽ đi mời chị dâu của em đến đây, được chưa nào? Em đừng làm ra vẻ như sắp sinh ly tử biệt đến nơi như thế, có phải chuyện gì to tát đâu.
“Vậy thì… Đêm nay anh về Giang Thành, đến sáng mai có thể dẫn chị dâu đến được không?” Nước mắt bên khóe mi Lương Huyền Mi biến mất không còn gì, vội vàng nói.
“Đi luôn đêm nay sao? Gấp vậy cơ à?”
Lâm Dương có chút bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.