Chương 1222
Dạ Cầm
19/01/2022
Lời này vừa nói ra, nguyên cả một đám người nhà họ Lương đều ngây ngốc.
“Bác sĩ Lâm! Đừng mà “Dừng tay!
“Bác sĩ Lâm, mau mau thả ông Hai xuống đi!”
Người nhà họ Lương không thể bình tĩnh được nữa, toàn bộ đều vây lại xung quanh.
Lương Vệ Quốc lại là người xông lên trước tiên, một tay bắt lấy tay của Lâm Dương, ánh mắt già nua chứa đựng sự khẩn cầu.
Tuy rằng ông cũng chẳng có chút suy nghĩ tốt gì về Lương Khánh Tùng nhưng dù sao thì đó cũng là anh hai của ông, là người quản lý chỉ thứ hai của nhà họ Lương .
Nếu như ông ta xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Lương thật sự sẽ xong đời.
Nhưng, Lương Hồ Khiếu đến giờ vẫn chưa hề lên tiếng ngăn cản, chỉ ngồi trên ghế, im lặng quan sát mọi thứ.
“Bác sĩ Lâm, cậu buông anh hai tôi ra trước đi! Ông ấy đã lớn tuổi rồi, không chịu đựng được sự dày vò như thế đâu, nếu như cậu tức giận thì cứ xả lên người chúng tôi đây là được rồi” Lương Vệ Quốc sốt ruột nói.
Cho dù sức khỏe của chính bản thân ông còn không bằng Lương Khánh Tùng nữa.
Lâm Dương không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy ông ra.
Bịch!
Lương Vệ Quốc lập tức bị sức lực ập tới trên người mình đẩy lùi về phía sau.
Lâm Dương lúc này căn bản không chừa cho Lương Vệ Quốc chút mặt mũi nào.
Tiếp theo đến lượt người nhà họ Lương nhào về phía Lâm Dương.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không trực tiếp ra tay giết ông ta đâu! Nhưng mà tôi sẽ khiến ông ta trở thành người thực vật giống Huyền MII”
Lâm Dương điềm nhiên nói, tăng thêm sức lực ở ngón tay.
Đinh!
Một chiếc kim nhọn xuất hiện trên đầu ngón tay anh.
Vừa nhìn… Đó chính cây ngân châm…
Ngân châm xuất hiện, từng chút tiến tới gần Lương Khánh Tùng.
Lương Khánh Tùng trợn to hai con mắt, trong đôi mắt già nua kia chứa đầy sự sợ hãi.
Ông ta biết, với y thuật của bác sĩ Lâm, cây ngân châm này mà hạ xuống thì ông ta nhất định sẽ bại liệt hoàn toàn.
Không có người này nghỉ ngờ được thủ đoạn của bác sĩ Lâm cả.
Anh vốn là như thế.
Không thể ngồi yên đợi chết như thế được!
Lương Khánh Tùng dùng hết sức lực cuối cùng của mình, khó nhọc gào lên: “Bác… Bác sĩ Lâm! Đợi đã… Xin hãy đợi đã, cho tôi… cho tôi nói một câu đi!”
Dường như Lâm Dương cũng không vội, mà khẽ thả lỏng tay ra một chút.
Lương Khánh Tùng lúc này mới thở được vài hời.
Ông ta vội vàng kêu lên: “Bác sĩ Lâm…
Tôi phải thừa nhận, tôi thật sự đã từng yêu cầu con bé Huyền Mi kia xuất viện, nhưng tôi cũng không ép con bé đó xuất viện mài!
Chỉ là tôi… Chỉ là tôi để con bé đó đi mời cậu đến để giúp đối phó với Lệ Vô Cực, nếu như muốn hỏi ai là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện con bé đó nhảy xuống sông, Lương Khánh Tùng tôi đúng là phải có trách nhiệm!
Nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm nhiều nhất! Người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất phải là Lệ Vô Cực mới đúng! Nếu như tên đó không ép bức thì Huyền Mi sao có thể nhảy sông được chứ?
Cậu muốn tìm tôi gây chuyện thì có thể thôi.
“Bác sĩ Lâm! Đừng mà “Dừng tay!
“Bác sĩ Lâm, mau mau thả ông Hai xuống đi!”
Người nhà họ Lương không thể bình tĩnh được nữa, toàn bộ đều vây lại xung quanh.
Lương Vệ Quốc lại là người xông lên trước tiên, một tay bắt lấy tay của Lâm Dương, ánh mắt già nua chứa đựng sự khẩn cầu.
Tuy rằng ông cũng chẳng có chút suy nghĩ tốt gì về Lương Khánh Tùng nhưng dù sao thì đó cũng là anh hai của ông, là người quản lý chỉ thứ hai của nhà họ Lương .
Nếu như ông ta xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Lương thật sự sẽ xong đời.
Nhưng, Lương Hồ Khiếu đến giờ vẫn chưa hề lên tiếng ngăn cản, chỉ ngồi trên ghế, im lặng quan sát mọi thứ.
“Bác sĩ Lâm, cậu buông anh hai tôi ra trước đi! Ông ấy đã lớn tuổi rồi, không chịu đựng được sự dày vò như thế đâu, nếu như cậu tức giận thì cứ xả lên người chúng tôi đây là được rồi” Lương Vệ Quốc sốt ruột nói.
Cho dù sức khỏe của chính bản thân ông còn không bằng Lương Khánh Tùng nữa.
Lâm Dương không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy ông ra.
Bịch!
Lương Vệ Quốc lập tức bị sức lực ập tới trên người mình đẩy lùi về phía sau.
Lâm Dương lúc này căn bản không chừa cho Lương Vệ Quốc chút mặt mũi nào.
Tiếp theo đến lượt người nhà họ Lương nhào về phía Lâm Dương.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không trực tiếp ra tay giết ông ta đâu! Nhưng mà tôi sẽ khiến ông ta trở thành người thực vật giống Huyền MII”
Lâm Dương điềm nhiên nói, tăng thêm sức lực ở ngón tay.
Đinh!
Một chiếc kim nhọn xuất hiện trên đầu ngón tay anh.
Vừa nhìn… Đó chính cây ngân châm…
Ngân châm xuất hiện, từng chút tiến tới gần Lương Khánh Tùng.
Lương Khánh Tùng trợn to hai con mắt, trong đôi mắt già nua kia chứa đầy sự sợ hãi.
Ông ta biết, với y thuật của bác sĩ Lâm, cây ngân châm này mà hạ xuống thì ông ta nhất định sẽ bại liệt hoàn toàn.
Không có người này nghỉ ngờ được thủ đoạn của bác sĩ Lâm cả.
Anh vốn là như thế.
Không thể ngồi yên đợi chết như thế được!
Lương Khánh Tùng dùng hết sức lực cuối cùng của mình, khó nhọc gào lên: “Bác… Bác sĩ Lâm! Đợi đã… Xin hãy đợi đã, cho tôi… cho tôi nói một câu đi!”
Dường như Lâm Dương cũng không vội, mà khẽ thả lỏng tay ra một chút.
Lương Khánh Tùng lúc này mới thở được vài hời.
Ông ta vội vàng kêu lên: “Bác sĩ Lâm…
Tôi phải thừa nhận, tôi thật sự đã từng yêu cầu con bé Huyền Mi kia xuất viện, nhưng tôi cũng không ép con bé đó xuất viện mài!
Chỉ là tôi… Chỉ là tôi để con bé đó đi mời cậu đến để giúp đối phó với Lệ Vô Cực, nếu như muốn hỏi ai là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện con bé đó nhảy xuống sông, Lương Khánh Tùng tôi đúng là phải có trách nhiệm!
Nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm nhiều nhất! Người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất phải là Lệ Vô Cực mới đúng! Nếu như tên đó không ép bức thì Huyền Mi sao có thể nhảy sông được chứ?
Cậu muốn tìm tôi gây chuyện thì có thể thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.