Chương 1247
Dạ Cầm
22/01/2022
Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi có thể dẫn anh đi.” Lệ Vô Cực nói.
Lâm Dương suy nghĩ xong, gật đầu: ‘Được, một khi đã vậy, đêm nay tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ, ngày mai chúng ta xuất phát luôn!”
“Ngày mai anh tới bệnh viện tìm tôi đi.”
Lệ Vô Cực nói xong liền muốn đẩy xe lăn rời đi.
“Chờ đã.” Lâm Dương gọi một câu.
“Bác sĩ Lâm còn có việc gì sao?” Lệ Vô Cực hơi nghiêng đầu.
Lâm Dương đi qua, lấy Tham Hoàng từ trong túi áo ra, tách một miếng nhỏ bằng ngón tay cái, đưa qua.
“Ngậm trong miệng một đêm! Ngày mai tôi không muốn đẩy anh đến Kỳ Lân Môn.”
Lệ Vô Cực vừa nghe, con ngươi hơi rụt lại, vươn tay run rẩy nhận lấy miếng Tham Hoàng.
“Cảm ơn.”
“Không cần, chỉ chiều theo nhu cầu thôi.”
Lâm Dương nói xong thì xoay người rời đi.
Gọi điện thoại cho Mã Hải.
Hiệu suất làm việc của Mã Hải không †ồi, khi Lâm Dương rời khỏi Giang Thành, Mã Hải lập tức mua máy bay tư nhân.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Vô Cực tỉnh dậy †ừ trên giường.
Anh ta chỉ cảm thấy khắp người vô cùng đau nhức.
Nhưng… cũng chỉ là đau nhức mà thôi.
So với loại đau đớn như cả người mất hết tri giác hôm qua, anh ta thích loại đau nhức này hơn.
Hơn nữa anh ta phát hiện… Tứ chi mình dường như còn có thể động đậy một chút.
Lệ Vô Cực giật mình, nhìn đôi tay của chính mình, phát hiện miệng vết thương lớn phía trên đều đã khép lại, ngẩn ra một lát, sau đó run run rẩy rẩy từ trên giường đi xuống.
Tuy rằng chưa tính là nhanh nhẹn, nhưng chung quy anh ta đã khôi phục được khả năng vận động.
“Y tái Y tá!”
Lệ Vô Cực kích động hô lớn.
Rất nhanh, một người y tá vội vã chạy tới giường bệnh.
“Anh Cực, bây giờ anh không thể kích động… Anh… sao có thể?’ Thấy Lệ Vô Cực có thể xuống giường đi lại, y tá cũng ngây ra.
Mới qua một đêm mà…
Kiểm tra một lượt xong, đến cả bác sĩ cũng giật mình.
“Anh Cực, cơ thể anh hồi phục rất tốt…
Trời ạ, đây đúng là kỳ tích… Quả nhiên cơ thể của người tập võ khác hẳn người thường!”
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra, liên tục cảm thán.
“Bác sĩ Lâm không hổ là thần y!”
Lệ Vô Cực nỉ non, trong mắt hiện lên một †ia phức tạp.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hướng đi của mình những năm gần đây vẫn luôn là sai lầm.
Luyện võ đến cực hạn có ích lợi gì?
Chỉ có thể chặt đứt sinh mệnh của người 1a.
Nhưng học y… lại chân chính nằm giữ sinh mệnh của con người.
“Anh Cực, bác sĩ Lâm đang chờ anh trên xe.” Thủy Bình Vân đi tới, nói với Lệ Vô Cực trong phòng bệnh.
“Được!”
Lệ Vô Cực đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức đi ra ngoài.
Lâm Dương suy nghĩ xong, gật đầu: ‘Được, một khi đã vậy, đêm nay tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ, ngày mai chúng ta xuất phát luôn!”
“Ngày mai anh tới bệnh viện tìm tôi đi.”
Lệ Vô Cực nói xong liền muốn đẩy xe lăn rời đi.
“Chờ đã.” Lâm Dương gọi một câu.
“Bác sĩ Lâm còn có việc gì sao?” Lệ Vô Cực hơi nghiêng đầu.
Lâm Dương đi qua, lấy Tham Hoàng từ trong túi áo ra, tách một miếng nhỏ bằng ngón tay cái, đưa qua.
“Ngậm trong miệng một đêm! Ngày mai tôi không muốn đẩy anh đến Kỳ Lân Môn.”
Lệ Vô Cực vừa nghe, con ngươi hơi rụt lại, vươn tay run rẩy nhận lấy miếng Tham Hoàng.
“Cảm ơn.”
“Không cần, chỉ chiều theo nhu cầu thôi.”
Lâm Dương nói xong thì xoay người rời đi.
Gọi điện thoại cho Mã Hải.
Hiệu suất làm việc của Mã Hải không †ồi, khi Lâm Dương rời khỏi Giang Thành, Mã Hải lập tức mua máy bay tư nhân.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Vô Cực tỉnh dậy †ừ trên giường.
Anh ta chỉ cảm thấy khắp người vô cùng đau nhức.
Nhưng… cũng chỉ là đau nhức mà thôi.
So với loại đau đớn như cả người mất hết tri giác hôm qua, anh ta thích loại đau nhức này hơn.
Hơn nữa anh ta phát hiện… Tứ chi mình dường như còn có thể động đậy một chút.
Lệ Vô Cực giật mình, nhìn đôi tay của chính mình, phát hiện miệng vết thương lớn phía trên đều đã khép lại, ngẩn ra một lát, sau đó run run rẩy rẩy từ trên giường đi xuống.
Tuy rằng chưa tính là nhanh nhẹn, nhưng chung quy anh ta đã khôi phục được khả năng vận động.
“Y tái Y tá!”
Lệ Vô Cực kích động hô lớn.
Rất nhanh, một người y tá vội vã chạy tới giường bệnh.
“Anh Cực, bây giờ anh không thể kích động… Anh… sao có thể?’ Thấy Lệ Vô Cực có thể xuống giường đi lại, y tá cũng ngây ra.
Mới qua một đêm mà…
Kiểm tra một lượt xong, đến cả bác sĩ cũng giật mình.
“Anh Cực, cơ thể anh hồi phục rất tốt…
Trời ạ, đây đúng là kỳ tích… Quả nhiên cơ thể của người tập võ khác hẳn người thường!”
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra, liên tục cảm thán.
“Bác sĩ Lâm không hổ là thần y!”
Lệ Vô Cực nỉ non, trong mắt hiện lên một †ia phức tạp.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hướng đi của mình những năm gần đây vẫn luôn là sai lầm.
Luyện võ đến cực hạn có ích lợi gì?
Chỉ có thể chặt đứt sinh mệnh của người 1a.
Nhưng học y… lại chân chính nằm giữ sinh mệnh của con người.
“Anh Cực, bác sĩ Lâm đang chờ anh trên xe.” Thủy Bình Vân đi tới, nói với Lệ Vô Cực trong phòng bệnh.
“Được!”
Lệ Vô Cực đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.