Chương 1255
Dạ Cầm
23/01/2022
“Thái độ? Không phải chưởng môn đã đồng ý với anh là ngày mai sẽ trả
lời anh rồi sao?Anh chỉ cần đợi đến ngày mai, nếu họ đòi hỏi gì đó quá
đáng, anh vẫn có thể từ chối… Chẳng lẽ bác sĩ Lâm sợ rằng bên Kỳ Lân Môn sẽ yêu cầu ngang ngược, dù anh không chấp nhận thì họ vẫn bắt ép anh
à?”
Lệ Vô Cực nhíu mày hỏi.
“Không phải vậy. Thực ra thì nếu Kỳ Môn phái muốn lấy vài viên tăng tuổi thọ thì tôi sẽ cho họ, dù sao thì loại thuốc ấy tôi muốn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, mục đích của tôi là dùng cỏ Thiên Huyền để cứu mạng người, mấy viên tăng tuổi thọ thì sao đáng giá bằng mạng người được?”
“Vậy anh Lâm lo lắng điều gì? Tại sao còn phải xem xét thái độ của Kỳ Lân Môn?”
Lệ Vô Cực khó hiểu hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại khoanh tay, nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh thấy dùng cỏ Thiên Huyền để đổi lấy mười viên tăng tuổi thọ tốt hơn hay là dùng cỏ Thiên Huyền để đòi lấy công thức của viên tăng tuổi thọ tốt hơn?”
Nghe vậy, Lệ Vô Cực liền sững người lại.
“Công… công thức của thuốc? Bác sĩ Lâm, ý anh là họ muốn có công thức của viên thuốc ấy?”
“Nếu như chỉ là một con số thì thật ra chẳng cần phải bàn bạc với nhau, ngay ở đại đường cũng có thể nói được luôn, mỗi vị trưởng lão nhận một viên, như vậy đủ chưa?
Không thì lấy dư ra mấy viên cũng chẳng thành vấn đề, lại còn bàn bạc với nhau nữa, họ bàn bạc với nhau thì có tác dụng gì chứ?
Điều cần thiết là tôi phải đồng ý yêu cầu của họ, nhưng chưa gì chưởng môn của Kỳ Lân đã bảo tôi ở lại một đêm, không định nói chuyện với tôi ngay, vậy chắc hẳn là họ đang giấu chuyện gì đó.” Lâm Dương phân tích.
“Bác sĩ Lâm, anh lo lắng nhiều quá rồi, giữ anh ở lại đây một đêm cũng chẳng có gì là vô lý, anh nghĩ nhiều thôi.”
“Tôi biết, nếu chỉ dựa vào điểm đó thì cũng không thể nói lên điều gì, nhưng anh không phát hiện ra à? Vốn dĩ Phó chưởng môn Quyền định kết tội anh, nhưng vì tôi ra mặt nên thái độ của chưởng môn Kỳ Lân Môn đã thay đổi hoàn toàn 180 độ, cứ thế mà hoãn việc này. Điều này vẫn chưa đủ để cậu hiểu rõ vấn đề à?”
“Chuyện này… chuyện này thì nói lên điều gì?”
“Anh phải biết là họ không hề đặc xá tội của anh, cũng không phóng thích anh đi mà chỉ tạm hoãn thôi.” Lâm Dương nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Mục đích của họ là làm xong giao dịch với tôi thì giải quyết anh, hiểu chưa?”
Lệ Vô Cực nghe xong liền có cảm giác như mình vừa được khai sáng.
“Đúng vậy… vừa nấy chưởng môn không hề trả lời rõ ràng cho chuyện đó, mà ông ta cũng không thể phán rằng sư huynh Vô Hằng có tội, dù sao thì tôi cũng là một tên tàn phế, tông môn sẽ không từ bỏ sư huynh Vô Hằng để chọn tôi đâu…” Lệ Vô Cực rên rỉ, mặt anh †a trắng bệch đi.
“Nếu như tôi đoán đúng thì chắc đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ ra tay.” Lâm Dương cười nhạt.
“Ra tay gì cơ?” Lệ Vô Cực giật mình hỏi.
“Tôi nghĩ… đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ bắt cóc tôi.”
“Họ điên rồi à? Họ không muốn lấy được viên tăng tuổi thọ à?”
“Nhưng so với viên tăng tuổi thọ thì công thức của thuốc hấp dẫn hơn mà?”
“Nhưng đến mức phải dùng thủ đoạn thô lỗ như vậy để giành lấy công thức thuốc à?”
“Bây giờ xem ra thủ đoạn ấy là thích hợp nhất, họ cho rằng chỉ với một cây cỏ Thiên Huyền thì sẽ không thể đổi được công thức làm viên tăng tuổi thọ, cỏ Thiên Huyền dù có hiếm thì giá trị của nó cũng không cao đến thế. Mà nếu dùng cỏ Thiên Huyền không đổi được công thức thuốc thì cần gì phải giao dịch nữa! Cứ giành lấy thôi!” Lâm Dương lắc đầu.
Lệ Vô Cực toát hết cả mồ hôi hột.
“Nếu đã vậy thì sao họ lại không ra tay luôn ở trên đại điện?”
“Chuyện này cũng dễ giải thích thôi, mấy chuyện xấu xa này thì nên làm lén lút thôi, nếu không thì đệ tử của Kỳ Lân Môn sẽ thấy phản cảm, tổn hại đến sự uy nghiêm của đám trưởng lão, chưởng môn đó, dù sao thì họ cũng là những người đứng đầu Kỳ Lân Môn, họ phải khiến những người bên dưới tin phục mình.”
Lệ Vô Cực hoàn toàn trâm mặc.
Hiển nhiên là anh ta vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này…
“Lệ Vô Cực, chúng ta giao dịch với nhau đi” Lâm Dương mỉm cười.
Anh Lâm nói đi.
“Tôi giúp anh cứu sư phụ, anh dẫn tôi đi lấy cỏ Thiên Huyền, được không?” Lâm Dương nói.
Lệ Vô Cực nhíu mày hỏi.
“Không phải vậy. Thực ra thì nếu Kỳ Môn phái muốn lấy vài viên tăng tuổi thọ thì tôi sẽ cho họ, dù sao thì loại thuốc ấy tôi muốn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, mục đích của tôi là dùng cỏ Thiên Huyền để cứu mạng người, mấy viên tăng tuổi thọ thì sao đáng giá bằng mạng người được?”
“Vậy anh Lâm lo lắng điều gì? Tại sao còn phải xem xét thái độ của Kỳ Lân Môn?”
Lệ Vô Cực khó hiểu hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại khoanh tay, nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh thấy dùng cỏ Thiên Huyền để đổi lấy mười viên tăng tuổi thọ tốt hơn hay là dùng cỏ Thiên Huyền để đòi lấy công thức của viên tăng tuổi thọ tốt hơn?”
Nghe vậy, Lệ Vô Cực liền sững người lại.
“Công… công thức của thuốc? Bác sĩ Lâm, ý anh là họ muốn có công thức của viên thuốc ấy?”
“Nếu như chỉ là một con số thì thật ra chẳng cần phải bàn bạc với nhau, ngay ở đại đường cũng có thể nói được luôn, mỗi vị trưởng lão nhận một viên, như vậy đủ chưa?
Không thì lấy dư ra mấy viên cũng chẳng thành vấn đề, lại còn bàn bạc với nhau nữa, họ bàn bạc với nhau thì có tác dụng gì chứ?
Điều cần thiết là tôi phải đồng ý yêu cầu của họ, nhưng chưa gì chưởng môn của Kỳ Lân đã bảo tôi ở lại một đêm, không định nói chuyện với tôi ngay, vậy chắc hẳn là họ đang giấu chuyện gì đó.” Lâm Dương phân tích.
“Bác sĩ Lâm, anh lo lắng nhiều quá rồi, giữ anh ở lại đây một đêm cũng chẳng có gì là vô lý, anh nghĩ nhiều thôi.”
“Tôi biết, nếu chỉ dựa vào điểm đó thì cũng không thể nói lên điều gì, nhưng anh không phát hiện ra à? Vốn dĩ Phó chưởng môn Quyền định kết tội anh, nhưng vì tôi ra mặt nên thái độ của chưởng môn Kỳ Lân Môn đã thay đổi hoàn toàn 180 độ, cứ thế mà hoãn việc này. Điều này vẫn chưa đủ để cậu hiểu rõ vấn đề à?”
“Chuyện này… chuyện này thì nói lên điều gì?”
“Anh phải biết là họ không hề đặc xá tội của anh, cũng không phóng thích anh đi mà chỉ tạm hoãn thôi.” Lâm Dương nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Mục đích của họ là làm xong giao dịch với tôi thì giải quyết anh, hiểu chưa?”
Lệ Vô Cực nghe xong liền có cảm giác như mình vừa được khai sáng.
“Đúng vậy… vừa nấy chưởng môn không hề trả lời rõ ràng cho chuyện đó, mà ông ta cũng không thể phán rằng sư huynh Vô Hằng có tội, dù sao thì tôi cũng là một tên tàn phế, tông môn sẽ không từ bỏ sư huynh Vô Hằng để chọn tôi đâu…” Lệ Vô Cực rên rỉ, mặt anh †a trắng bệch đi.
“Nếu như tôi đoán đúng thì chắc đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ ra tay.” Lâm Dương cười nhạt.
“Ra tay gì cơ?” Lệ Vô Cực giật mình hỏi.
“Tôi nghĩ… đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ bắt cóc tôi.”
“Họ điên rồi à? Họ không muốn lấy được viên tăng tuổi thọ à?”
“Nhưng so với viên tăng tuổi thọ thì công thức của thuốc hấp dẫn hơn mà?”
“Nhưng đến mức phải dùng thủ đoạn thô lỗ như vậy để giành lấy công thức thuốc à?”
“Bây giờ xem ra thủ đoạn ấy là thích hợp nhất, họ cho rằng chỉ với một cây cỏ Thiên Huyền thì sẽ không thể đổi được công thức làm viên tăng tuổi thọ, cỏ Thiên Huyền dù có hiếm thì giá trị của nó cũng không cao đến thế. Mà nếu dùng cỏ Thiên Huyền không đổi được công thức thuốc thì cần gì phải giao dịch nữa! Cứ giành lấy thôi!” Lâm Dương lắc đầu.
Lệ Vô Cực toát hết cả mồ hôi hột.
“Nếu đã vậy thì sao họ lại không ra tay luôn ở trên đại điện?”
“Chuyện này cũng dễ giải thích thôi, mấy chuyện xấu xa này thì nên làm lén lút thôi, nếu không thì đệ tử của Kỳ Lân Môn sẽ thấy phản cảm, tổn hại đến sự uy nghiêm của đám trưởng lão, chưởng môn đó, dù sao thì họ cũng là những người đứng đầu Kỳ Lân Môn, họ phải khiến những người bên dưới tin phục mình.”
Lệ Vô Cực hoàn toàn trâm mặc.
Hiển nhiên là anh ta vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này…
“Lệ Vô Cực, chúng ta giao dịch với nhau đi” Lâm Dương mỉm cười.
Anh Lâm nói đi.
“Tôi giúp anh cứu sư phụ, anh dẫn tôi đi lấy cỏ Thiên Huyền, được không?” Lâm Dương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.