Chương 1273
Dạ Cầm
29/01/2022
“Trưởng lão Mẫn, trước chớ nên than thở nữa, chúng ta hãy nhanh chóng bắt đầu đi!
Thời gian không còn nhiều lắm.” Lâm Dương nói.
“Được!”
Kinh Mẫn gật đầu, quay đầu lại nói: “Vô Cực, con đi bảo vệ cửa hang đi, nếu có người tới gần thì hãy đánh bay nó!”
“Dạt”
Lệ Vô Cực gật đầu.
Lâm Dương lập tức quay người ngồi xuống, dựa theo Chương đầu tiên của Kỳ Lân Biến, bắt đầu vận khí công.
“Cậu Lâm, thiên phú của cậu cực kỳ kinh người, có thể gọi là quái vật, luyện công hay làm gì đều nhanh cả, nhưng mà Kỳ Lân Biến vẫn là tuyệt học cao nhất, nếu như muốn hiểu rõ nó, thì không thể chỉ dựa vào thiên phú trời cho là có thể làm được, bây giờ, trước tiên tôi sẽ dạy cậu một vài phương pháp tinh túy để vận khí.”
Kinh Mãn yếu ớt nói.
Lệ Vô Cực thì đang canh giữ ở cửa hang, nhìn bậc thang kéo dài tới đây ở bên cạnh.
Anh ta đã nhìn thấy bóng dáng mấy người của Kỳ Lân Môn rồi.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí, mỗi người lần lượt men theo những cái hang Lâm Dương đã khoét ra để trèo lên đây.
“Lệ Vô Cực!”
Một tiếng gào vang lên.
Lệ Vô Cực nhìn về phía phát ra tiếng thét, mới phát hiện ra Lưu Vô Hằng cũng đã tới khe Phi Ưng.
Anh ta đứng trên khe Phi Ưng, gào to với Lệ Vô Cực: “Mày nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, mày đã không còn đường trốn rồi! Nếu như mày chịu đầu hàng, giao bác sĩ Lâm và sư phụ của mày ra thì có lẽ tao sẽ tha cho thằng rác rưởi như mày một mạng!”
Dứt lời thì bật cười thật to.
Đôi mắt Lệ Vô Cực đỏ quạch như máu, siết chặt nắm đấm mạnh mẽ nện lên vách đá bên cạnh.
“Lưu Vô Hằng, anh chờ đó! Cho dù tôi có chết thì chắc chắn phải kéo anh chôn cùng.”
Lệ Vô Cực gào thét.
“Thế à? Chỉ tiếc, chuyện này là không thể nào.
Lưu Vô Hằng liên tục cười khẽ, trong mắt toàn bộ đều là khiêu khích.
Vách đá cheo leo, nhưng những đệ tử của của Kỳ Lân Môn ở đây đều là người tài giỏi, từng người từng người thân hình thoăn thoắt, chạy về phía hang động bên này.
Lệ Vô Cực đã không còn võ công, nhưng vân còn khí lực, anh ta nhìn xung quanh, thấy trêu đất có một ít đá vụn, lập tức cầm lên, ném mạnh vào tay chân của những người đang bò lên này.
Cộc! Một hòn đá vụn đập trúng tay của một tên đệ tử.
Tay người kia tê rân, không thể nào vịn chặt vào mỏm núi đá bị lõm xuống kia, lập tức rơi xuông vách núi.
“A Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả khe Phi Ứng.
“Cái gì?”
Những người còn lại hoảng sợ tới tái mét cả mặt, nhanh chóng nhìn xuống người kia.
Người kia nặng rề rơi xuống đáy vực, làm bản tóe lên một đống bụi đất, rôi không còn động tĩnh gì nữa.
Trong lòng mọi người sợ hãi, toàn bộ đều giật mình.
“Nếu ai còn dám leo lên thì đây chính là kết quả của kẻ đó!”
Lệ Vô Cực lón tiếng gào lên.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ những đệ tử còn lại không ai đám trèo lên hang động nữa.
Dù sao nơi như thế này, bọn họ có tài năng nhưng cũng không thể nào trổ tài được.
Mọi người cũng đâu phải thân tiên, cũng không biết cưỡi mây đạp gió đâu.
Lưu Vô Hằng trên khe Phi Ưng thấy thế thì giận tím mặt.
Thời gian không còn nhiều lắm.” Lâm Dương nói.
“Được!”
Kinh Mẫn gật đầu, quay đầu lại nói: “Vô Cực, con đi bảo vệ cửa hang đi, nếu có người tới gần thì hãy đánh bay nó!”
“Dạt”
Lệ Vô Cực gật đầu.
Lâm Dương lập tức quay người ngồi xuống, dựa theo Chương đầu tiên của Kỳ Lân Biến, bắt đầu vận khí công.
“Cậu Lâm, thiên phú của cậu cực kỳ kinh người, có thể gọi là quái vật, luyện công hay làm gì đều nhanh cả, nhưng mà Kỳ Lân Biến vẫn là tuyệt học cao nhất, nếu như muốn hiểu rõ nó, thì không thể chỉ dựa vào thiên phú trời cho là có thể làm được, bây giờ, trước tiên tôi sẽ dạy cậu một vài phương pháp tinh túy để vận khí.”
Kinh Mãn yếu ớt nói.
Lệ Vô Cực thì đang canh giữ ở cửa hang, nhìn bậc thang kéo dài tới đây ở bên cạnh.
Anh ta đã nhìn thấy bóng dáng mấy người của Kỳ Lân Môn rồi.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí, mỗi người lần lượt men theo những cái hang Lâm Dương đã khoét ra để trèo lên đây.
“Lệ Vô Cực!”
Một tiếng gào vang lên.
Lệ Vô Cực nhìn về phía phát ra tiếng thét, mới phát hiện ra Lưu Vô Hằng cũng đã tới khe Phi Ưng.
Anh ta đứng trên khe Phi Ưng, gào to với Lệ Vô Cực: “Mày nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, mày đã không còn đường trốn rồi! Nếu như mày chịu đầu hàng, giao bác sĩ Lâm và sư phụ của mày ra thì có lẽ tao sẽ tha cho thằng rác rưởi như mày một mạng!”
Dứt lời thì bật cười thật to.
Đôi mắt Lệ Vô Cực đỏ quạch như máu, siết chặt nắm đấm mạnh mẽ nện lên vách đá bên cạnh.
“Lưu Vô Hằng, anh chờ đó! Cho dù tôi có chết thì chắc chắn phải kéo anh chôn cùng.”
Lệ Vô Cực gào thét.
“Thế à? Chỉ tiếc, chuyện này là không thể nào.
Lưu Vô Hằng liên tục cười khẽ, trong mắt toàn bộ đều là khiêu khích.
Vách đá cheo leo, nhưng những đệ tử của của Kỳ Lân Môn ở đây đều là người tài giỏi, từng người từng người thân hình thoăn thoắt, chạy về phía hang động bên này.
Lệ Vô Cực đã không còn võ công, nhưng vân còn khí lực, anh ta nhìn xung quanh, thấy trêu đất có một ít đá vụn, lập tức cầm lên, ném mạnh vào tay chân của những người đang bò lên này.
Cộc! Một hòn đá vụn đập trúng tay của một tên đệ tử.
Tay người kia tê rân, không thể nào vịn chặt vào mỏm núi đá bị lõm xuống kia, lập tức rơi xuông vách núi.
“A Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả khe Phi Ứng.
“Cái gì?”
Những người còn lại hoảng sợ tới tái mét cả mặt, nhanh chóng nhìn xuống người kia.
Người kia nặng rề rơi xuống đáy vực, làm bản tóe lên một đống bụi đất, rôi không còn động tĩnh gì nữa.
Trong lòng mọi người sợ hãi, toàn bộ đều giật mình.
“Nếu ai còn dám leo lên thì đây chính là kết quả của kẻ đó!”
Lệ Vô Cực lón tiếng gào lên.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ những đệ tử còn lại không ai đám trèo lên hang động nữa.
Dù sao nơi như thế này, bọn họ có tài năng nhưng cũng không thể nào trổ tài được.
Mọi người cũng đâu phải thân tiên, cũng không biết cưỡi mây đạp gió đâu.
Lưu Vô Hằng trên khe Phi Ưng thấy thế thì giận tím mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.