Chương 1287
Dạ Cầm
04/02/2022
“Còn… Còn…
“Đợi lát nữa anh hãy gọi điện thoại, sau đó… Tôi đi ngăn cản bọn họ.” Lâm Dương hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ bên tai Lệ Vô Cực vài câu.
Lệ Vô Cực ngơ ngác, vẻ mặt có hơi bối rối: “Bác sĩ Lâm, chuyện này… Như thế… Thật sự được sao?”
“Cho mình một con đường lui đi!”
Lâm Dương quát khẽ, lại xoay người bò dậy, tháo bao châm treo ở bên hông xuống, lấy ra cả trăm cây châm bên trong, tự đâm hết vào người mình.
Cánh tay trái phải khoảng mười cây, đôi chân thêm mười cây, hai vai thêm mười cây nữa…
Trong khoảng thời gian ước chừng chỉ có bảy, tám giây, trên người Lâm Dương đã chỉ chít những cây châm lắc qua lắc lại, làm người ta nhìn mà tê rần cả da đầu.
“Bác sĩ Lâm, võ y của cậu thật kinh khủng, nhưng nó cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa cậu và tôi.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn từ tốn nói, xoay người bước lên một chút, sau đó lại nhảy bật tới.
Lâm Dương lập tức giơ tay ra chống đỡ.
“Kỳ Lân chưởng!”
“Kỳ Lân phá diệt!”
“Kỳ Lân đãng thết”
“Kỳ Lân xé trời!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lần lượt sử dụng từng chiêu thức, mỗi một chiêu lại càng ngày càng khủng bố, sức mạnh tung ra hoàn toàn vượt xa Lâm Dương.
Âm ầm ầm…
Trong chớp mắt núi lở đất nẻ, sức lực cực kỳ lớn mạnh!
Chỉ chốc lát sau, cả người Lâm Dương đã tràn đầy vết thương, trên mặt là từng mảng bầm xanh tím, hai tay cũng mất hết sức.
Có lẽ cả đời này anh chiến đấu với nhiều người vậy cũng chưa bao giờ bị thê thảm đến mức này.
“Chưởng môn thật mạnh mẽt”
“Ha ha, thằng oắt con này hoàn toàn không phải là đối thủ của chưởng môn!”
“Đánh chết nó!”
“Đánh chết cái đồ súc sinh không biết trời cao đất rộng là gì này đi!”
Các đệ tử ở xung quanh thi nhau hét lên, mỗi người ai cũng cực kỳ phấn khích.
Lệ Vô Cực lại càng ngơ ngẩn, lập tức nhào lên nắm lấy cánh tay của Lâm Dương, muốn dắt anh rời đi.
“Anh lùi ra sau đi!” Lâm Dương lại cố chấp khăng khăng đẩy anh ta ra.
“Bác sĩ Lâm, anh không phải là đối thủ của chưởng môn đâu, anh mà đánh tiếp nữa sẽ bị ông ta đánh chết mất! Đi, chúng ta nhất định phải đi thôi!” Lệ Vô Cực sốt ruột tới đỏ bừng cả đôi mắt.
“Không cần!”
Lâm Dương gầm thét, lại đứng lên lần nữa.
“Anh…” Lệ Vô Cực cuống đến độ chẳng nói ra lời.
“Xem ra những cây kim châm ban nấy cũng không phải để tăng cường sức mạnh của cậu, mà là tăng cường sức chống đỡ cho cơ thể của cậu, cậu muốn liều mạng.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn từ tốn nói.
“Không phải tôi liều mạng mà là sức mạnh của ông còn chưa đủ.” Lâm Dương lau vết máu bên khóe môi đi, cười gắn nói.
Một câu này có thể xem như là đã chọc giận chưởng môn Kỳ Lân Môn.
“Hừ, thằng oắt con không biết điều, đã như thế rồi thì chưởng môn tôi đây sẽ không nương tay tha cho cậu nữa!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn tức giận nói, xoay người tiếp tục đẩy khí lên nhảy vồ tới, khí lưu khủng bố không ngừng xoay tròn, tuôn ra theo quyền cước của ông ta, giống như miệng lớn của con Kỳ Lân mạnh mẽ, và móng vuốt bén nhọn, có thể dễ dàng xé rách sắt thép, nghiền nát kim cương.
“Đợi lát nữa anh hãy gọi điện thoại, sau đó… Tôi đi ngăn cản bọn họ.” Lâm Dương hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ bên tai Lệ Vô Cực vài câu.
Lệ Vô Cực ngơ ngác, vẻ mặt có hơi bối rối: “Bác sĩ Lâm, chuyện này… Như thế… Thật sự được sao?”
“Cho mình một con đường lui đi!”
Lâm Dương quát khẽ, lại xoay người bò dậy, tháo bao châm treo ở bên hông xuống, lấy ra cả trăm cây châm bên trong, tự đâm hết vào người mình.
Cánh tay trái phải khoảng mười cây, đôi chân thêm mười cây, hai vai thêm mười cây nữa…
Trong khoảng thời gian ước chừng chỉ có bảy, tám giây, trên người Lâm Dương đã chỉ chít những cây châm lắc qua lắc lại, làm người ta nhìn mà tê rần cả da đầu.
“Bác sĩ Lâm, võ y của cậu thật kinh khủng, nhưng nó cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa cậu và tôi.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn từ tốn nói, xoay người bước lên một chút, sau đó lại nhảy bật tới.
Lâm Dương lập tức giơ tay ra chống đỡ.
“Kỳ Lân chưởng!”
“Kỳ Lân phá diệt!”
“Kỳ Lân đãng thết”
“Kỳ Lân xé trời!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lần lượt sử dụng từng chiêu thức, mỗi một chiêu lại càng ngày càng khủng bố, sức mạnh tung ra hoàn toàn vượt xa Lâm Dương.
Âm ầm ầm…
Trong chớp mắt núi lở đất nẻ, sức lực cực kỳ lớn mạnh!
Chỉ chốc lát sau, cả người Lâm Dương đã tràn đầy vết thương, trên mặt là từng mảng bầm xanh tím, hai tay cũng mất hết sức.
Có lẽ cả đời này anh chiến đấu với nhiều người vậy cũng chưa bao giờ bị thê thảm đến mức này.
“Chưởng môn thật mạnh mẽt”
“Ha ha, thằng oắt con này hoàn toàn không phải là đối thủ của chưởng môn!”
“Đánh chết nó!”
“Đánh chết cái đồ súc sinh không biết trời cao đất rộng là gì này đi!”
Các đệ tử ở xung quanh thi nhau hét lên, mỗi người ai cũng cực kỳ phấn khích.
Lệ Vô Cực lại càng ngơ ngẩn, lập tức nhào lên nắm lấy cánh tay của Lâm Dương, muốn dắt anh rời đi.
“Anh lùi ra sau đi!” Lâm Dương lại cố chấp khăng khăng đẩy anh ta ra.
“Bác sĩ Lâm, anh không phải là đối thủ của chưởng môn đâu, anh mà đánh tiếp nữa sẽ bị ông ta đánh chết mất! Đi, chúng ta nhất định phải đi thôi!” Lệ Vô Cực sốt ruột tới đỏ bừng cả đôi mắt.
“Không cần!”
Lâm Dương gầm thét, lại đứng lên lần nữa.
“Anh…” Lệ Vô Cực cuống đến độ chẳng nói ra lời.
“Xem ra những cây kim châm ban nấy cũng không phải để tăng cường sức mạnh của cậu, mà là tăng cường sức chống đỡ cho cơ thể của cậu, cậu muốn liều mạng.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn từ tốn nói.
“Không phải tôi liều mạng mà là sức mạnh của ông còn chưa đủ.” Lâm Dương lau vết máu bên khóe môi đi, cười gắn nói.
Một câu này có thể xem như là đã chọc giận chưởng môn Kỳ Lân Môn.
“Hừ, thằng oắt con không biết điều, đã như thế rồi thì chưởng môn tôi đây sẽ không nương tay tha cho cậu nữa!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn tức giận nói, xoay người tiếp tục đẩy khí lên nhảy vồ tới, khí lưu khủng bố không ngừng xoay tròn, tuôn ra theo quyền cước của ông ta, giống như miệng lớn của con Kỳ Lân mạnh mẽ, và móng vuốt bén nhọn, có thể dễ dàng xé rách sắt thép, nghiền nát kim cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.