Chương 1302
Dạ Cầm
04/02/2022
Khoảng một giờ sau, Lâm Dương mặc quần áo bình thường và đội mũ, bước vào.
“Ồ, anh còn đi thay quần áo khác à?
Cũng không tệ, nhìn có chút giống, đội mũ trông khá thú vị.”
Lương Huyền Du nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Cởi mũ ra để tôi xem thử.”
Lâm Dương bỏ mũ xuống.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ quả thực là khá giống với bác sĩ Lâm, nhưng độ giống nhau không phải 100%, có thể là 70 hoặc 80.
Đây chính là kết quả sau khi Lâm Dương dùng kim bạc.
“Chà”
Lương Huyền Du kêu lên, nhanh chóng quay quanh Lâm Dương, không thể tin nổi nhìn anh.
“Anh… Anh là ai?”
“Em nói đi?”
“Lâm Dương? Sao… Sao anh lại thế này?
Sao lại đổi khuôn mặt luôn rồi? Cái này… cái này… Đây là tác dụng của hóa trang sao?”
Lương Huyền Du thật sự không thể tin được.
E rằng chỉ photoshop mới có thể làm được thế này.
“Lương Huyền Du, em nói xem được chưa, em muốn anh Lâm đi hay là chị đi?” Lương Huyền Mi vội vàng ngăn cản Lương Huyền Du bước tới kiểm chứng kỹ thuật hóa trang, lập tức nghiêm túc hỏi.
Lương Huyền Du liếc nhìn Lương Huyền Mi đang quấn đầy băng, đau khổ nói: “Chị, chị nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vậy thì để anh Lâm đi cùng em, được không?”
“Cái đó… Em có thể tự đi được không?”
“Không được.”
“Được rồi.”
Lương Huyền Du đau khổ nói.
Lâm Dương ăn bữa trưa trong nhà ăn bệnh viện, khoảng 2 giờ sau anh đi xe buýt theo Lương Huyền Du đến trường.
Trên xe buýt.
“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng cởi mũ ra, biết không?” Lương Huyền Du nhìn chằm chằm Lâm Dương ở phía sau, lầm bầm.
“Tại sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Anh chỉ là giả mạo, hơn nữa… Hơn nữa anh không như bác sĩ Lâm. Nếu ai đó vạch trần anh là giả mạo, không phải tôi sẽ bị anh làm mất mặt sao? Tôi còn phải ở đây học mấy năm nữa đấy.” Lương Huyền Du hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Dù sao cũng chỉ là dọa người, có phải là thật hay không thì quan trọng gì?”
“Chỉ bằng anh thì có thể dọa ai? Tôi thấy anh chỉ có thể làm trò cười cho người ta.”
Lương Huyền Du khinh thường nói.
Lâm Dương lắc đầu không nói gì.
Xe dừng trước cổng trường Đại học Sư phạm.
Cả hai xuống xe đi về phía cổng trường.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Dương đến trường cùng với Lương Huyền Du, mỗi lần anh đến đều có những chuyện khác nhau xảy ra.
Không thể không nói rằng Lương Huyền Du học hành thực sự không hề yên bình.
Chỉ là xét đến cùng, tất cả vấn đề đều bắt đầu từ cậu chủ Vân đó.
Cho nên lần này Lâm Dương tới đây, không phải để tìm Hán Băng Sương gây phiền phức, mà là để giải quyết vấn đề của cậu chủ Vân.
“Ồ, anh còn đi thay quần áo khác à?
Cũng không tệ, nhìn có chút giống, đội mũ trông khá thú vị.”
Lương Huyền Du nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Cởi mũ ra để tôi xem thử.”
Lâm Dương bỏ mũ xuống.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ quả thực là khá giống với bác sĩ Lâm, nhưng độ giống nhau không phải 100%, có thể là 70 hoặc 80.
Đây chính là kết quả sau khi Lâm Dương dùng kim bạc.
“Chà”
Lương Huyền Du kêu lên, nhanh chóng quay quanh Lâm Dương, không thể tin nổi nhìn anh.
“Anh… Anh là ai?”
“Em nói đi?”
“Lâm Dương? Sao… Sao anh lại thế này?
Sao lại đổi khuôn mặt luôn rồi? Cái này… cái này… Đây là tác dụng của hóa trang sao?”
Lương Huyền Du thật sự không thể tin được.
E rằng chỉ photoshop mới có thể làm được thế này.
“Lương Huyền Du, em nói xem được chưa, em muốn anh Lâm đi hay là chị đi?” Lương Huyền Mi vội vàng ngăn cản Lương Huyền Du bước tới kiểm chứng kỹ thuật hóa trang, lập tức nghiêm túc hỏi.
Lương Huyền Du liếc nhìn Lương Huyền Mi đang quấn đầy băng, đau khổ nói: “Chị, chị nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vậy thì để anh Lâm đi cùng em, được không?”
“Cái đó… Em có thể tự đi được không?”
“Không được.”
“Được rồi.”
Lương Huyền Du đau khổ nói.
Lâm Dương ăn bữa trưa trong nhà ăn bệnh viện, khoảng 2 giờ sau anh đi xe buýt theo Lương Huyền Du đến trường.
Trên xe buýt.
“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng cởi mũ ra, biết không?” Lương Huyền Du nhìn chằm chằm Lâm Dương ở phía sau, lầm bầm.
“Tại sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Anh chỉ là giả mạo, hơn nữa… Hơn nữa anh không như bác sĩ Lâm. Nếu ai đó vạch trần anh là giả mạo, không phải tôi sẽ bị anh làm mất mặt sao? Tôi còn phải ở đây học mấy năm nữa đấy.” Lương Huyền Du hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Dù sao cũng chỉ là dọa người, có phải là thật hay không thì quan trọng gì?”
“Chỉ bằng anh thì có thể dọa ai? Tôi thấy anh chỉ có thể làm trò cười cho người ta.”
Lương Huyền Du khinh thường nói.
Lâm Dương lắc đầu không nói gì.
Xe dừng trước cổng trường Đại học Sư phạm.
Cả hai xuống xe đi về phía cổng trường.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Dương đến trường cùng với Lương Huyền Du, mỗi lần anh đến đều có những chuyện khác nhau xảy ra.
Không thể không nói rằng Lương Huyền Du học hành thực sự không hề yên bình.
Chỉ là xét đến cùng, tất cả vấn đề đều bắt đầu từ cậu chủ Vân đó.
Cho nên lần này Lâm Dương tới đây, không phải để tìm Hán Băng Sương gây phiền phức, mà là để giải quyết vấn đề của cậu chủ Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.