Chương 1305
Dạ Cầm
04/02/2022
Cô gái trang điểm màu khói cầm ly rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhâp một ngụm.
“Hàn… Chị Hàn.”
Lương Huyền Du run rẩy kêu lên.
“Băng Sương à, đừng làm Huyền Du khó xử.
Anh biết em có chút hiểu lâm, nhưng mà Huyền Du có thể đến đây, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Câu chủ Vân mim cười đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du: “Đến đây, đến đây, đến đây.
Huyền Du, đến chỗ anh này, ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, câu tay vươn tay muốn kéo Lương Huyền Du.
Lương Huyền Du rụt tay lại theo bản năng.
Cậu chủ Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu chủ Vân, em đã nói rồi, con khốn này hoàn toàn không có ý gì với anh đâu, anh cần gì phải lấy lòng nó làm gì? Cái loại khốn kiếp như thế này, anh cũng không cần phải nhiều lời với nó làm gì. Anh lên nghỉ ngơi đi, để em xử lí con nhóc thối này cho.” Hán Băng Sương cười chế nhạo, đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du.
“Cậu chủ Vân, chị Hán, em… Em chỉ đến đây để nói rõ chuyện này với mọi người, em không có ý gì khác, cầu xin mọi người hãy bỏ qua cho em. Em chỉ là một học sinh bình thường, em… Em chỉ muốn học hành chăm chỉ rồi tốt nghiệp, anh chị thật sự không cần thiết phải đối phó với em làm gì.” Lương Huyền Du có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì mạnh miệng nói hết câu.
Nhưng không ngờ cô ấy vừa nói hết câu thì Hán Băng Sương và những người khác trực tiếp cười ra tiếng.
“Ha ha ha! Hoa khôi Du của chúng ta thế mà lại đã thua rồi sao? Thật là thú vị quá đi.”
“Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi à? Muốn bọn tao dừng tay sao? Lúc trước khi mày quyến rũ bạn trai của tao, tại sao mày lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hả?”
Cô gái đang hút thuốc hét lên, sau đó cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn trà hất về phía Lương Huyền Du.
Rào!
Rượu bị hất ra.
Áo sơ mi của Lương Huyền Du lập tức bị rượu đỏ làm ướt, tóc và mặt cũng dính đầy rượu.
Cô ấy lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn rượu dính trên người mình, rồi lại kinh ngạc nhìn cô gái đang hút thuốc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Lăn qua đây.”
Cô gái đang hút thuốc hung hăng đập mạnh chiếc ly đế cao xuống đất.
“Choang.”
Ly rượu vỡ tan tành.
Lương Huyền Du bị dọa sợ tới mức cơ thể run lên, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng biến mất theo sự vỡ tan của ly rượu này.
Cô ấy run rẩy đi về phía cô gái kia một cách thận trọng, không dám chống cự chút nào.
Đây chính là thủ đoạn thường được mấy cô gái hút thuốc này sử dụng.
Hung dữ.
Bọn họ luôn làm như vậy.
Chỉ cần áp đảo đối thủ về mặt khí thế thì những cô gái ngoan ngoãn, ít khi tranh cãi với người khác như Lương Huyền Du sẽ luôn phải chịu thua.
Lương Huyền Du khóc không ra nước mắt.
Cô ấy muốn phân rõ phải trái với những người này, muốn giải quyết xong chuyện này, nhưng nhìn tình hình bây giờ có vẻ như cô ấy đã nghĩ quá nhiều rồi.
Đối phương hoàn toàn không có ý định phân rõ phải trái với cô ấy, và cũng không có ý định giải quyết chuyện này bằng miệng.
Nếu không sao lại gọi là bắt nạt?
“Quỳ xuống. Mày quỳ xuống rồi tao mới có thể nghe rõ những lời mày muốn nói. Mày đứng đấy nói, tao nghe không rõ mày đang nói cái gì hết.” Hán Băng Sương đốt một điếu thuốc, hút nhẹ một hơi rồi nói.
“Hàn… Chị Hàn.”
Lương Huyền Du run rẩy kêu lên.
“Băng Sương à, đừng làm Huyền Du khó xử.
Anh biết em có chút hiểu lâm, nhưng mà Huyền Du có thể đến đây, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Câu chủ Vân mim cười đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du: “Đến đây, đến đây, đến đây.
Huyền Du, đến chỗ anh này, ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, câu tay vươn tay muốn kéo Lương Huyền Du.
Lương Huyền Du rụt tay lại theo bản năng.
Cậu chủ Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu chủ Vân, em đã nói rồi, con khốn này hoàn toàn không có ý gì với anh đâu, anh cần gì phải lấy lòng nó làm gì? Cái loại khốn kiếp như thế này, anh cũng không cần phải nhiều lời với nó làm gì. Anh lên nghỉ ngơi đi, để em xử lí con nhóc thối này cho.” Hán Băng Sương cười chế nhạo, đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du.
“Cậu chủ Vân, chị Hán, em… Em chỉ đến đây để nói rõ chuyện này với mọi người, em không có ý gì khác, cầu xin mọi người hãy bỏ qua cho em. Em chỉ là một học sinh bình thường, em… Em chỉ muốn học hành chăm chỉ rồi tốt nghiệp, anh chị thật sự không cần thiết phải đối phó với em làm gì.” Lương Huyền Du có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì mạnh miệng nói hết câu.
Nhưng không ngờ cô ấy vừa nói hết câu thì Hán Băng Sương và những người khác trực tiếp cười ra tiếng.
“Ha ha ha! Hoa khôi Du của chúng ta thế mà lại đã thua rồi sao? Thật là thú vị quá đi.”
“Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi à? Muốn bọn tao dừng tay sao? Lúc trước khi mày quyến rũ bạn trai của tao, tại sao mày lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hả?”
Cô gái đang hút thuốc hét lên, sau đó cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn trà hất về phía Lương Huyền Du.
Rào!
Rượu bị hất ra.
Áo sơ mi của Lương Huyền Du lập tức bị rượu đỏ làm ướt, tóc và mặt cũng dính đầy rượu.
Cô ấy lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn rượu dính trên người mình, rồi lại kinh ngạc nhìn cô gái đang hút thuốc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Lăn qua đây.”
Cô gái đang hút thuốc hung hăng đập mạnh chiếc ly đế cao xuống đất.
“Choang.”
Ly rượu vỡ tan tành.
Lương Huyền Du bị dọa sợ tới mức cơ thể run lên, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng biến mất theo sự vỡ tan của ly rượu này.
Cô ấy run rẩy đi về phía cô gái kia một cách thận trọng, không dám chống cự chút nào.
Đây chính là thủ đoạn thường được mấy cô gái hút thuốc này sử dụng.
Hung dữ.
Bọn họ luôn làm như vậy.
Chỉ cần áp đảo đối thủ về mặt khí thế thì những cô gái ngoan ngoãn, ít khi tranh cãi với người khác như Lương Huyền Du sẽ luôn phải chịu thua.
Lương Huyền Du khóc không ra nước mắt.
Cô ấy muốn phân rõ phải trái với những người này, muốn giải quyết xong chuyện này, nhưng nhìn tình hình bây giờ có vẻ như cô ấy đã nghĩ quá nhiều rồi.
Đối phương hoàn toàn không có ý định phân rõ phải trái với cô ấy, và cũng không có ý định giải quyết chuyện này bằng miệng.
Nếu không sao lại gọi là bắt nạt?
“Quỳ xuống. Mày quỳ xuống rồi tao mới có thể nghe rõ những lời mày muốn nói. Mày đứng đấy nói, tao nghe không rõ mày đang nói cái gì hết.” Hán Băng Sương đốt một điếu thuốc, hút nhẹ một hơi rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.