Chương 1315
Dạ Cầm
04/02/2022
“Sau này chúng tôi không dám nữa, sẽ không dám nữa. Xin anh… tha cho chúng tôi đi”
“Cầu xin anh”
Cả nhóm đều run rẩy, khóc lóc cầu xin.
Ngay cả cô gái vừa nấy hút thuốc cũng run rẩy theo.
Về phần Hán Băng Sương, cúi thấp đầu không nói gì, toàn thân cô ta giờ đang lạnh thấu xương.
Cô ta đã không biết nên làm thể nào nữa rồi.
Nếu người này đã là bác sĩ Lâm, vậy thì không thể dùng vũ lực đối phó được.
Dù sao thì ngay cả sự tồn tại của con trời mà anh cũng có thể đánh bại được.
“Bác sĩ Lâm, anh… anh nói đi, làm thế nào mới tha cho chúng tôi? Hay là… anh cũng muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta, sau đó quay video lại. Nếu là như thế, bây bọn tôi có thể bắt đầu ngay.” Hán Băng Sương cắn răng thấp giọng nói.
Nói xong, muốn đi đến quỳ xuống.
Nhưng lại bị Lâm Dương ngăn lại: “Yên †âm, tôi không dự định làm vậy với các người đâu.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Hán Băng Sương nghỉ ngờ hỏi.
Lâm Dương không nói, chỉ đi đến bên cạnh Lương Huyền Du còn đang ngẩn người, cầm †ay cô ấy, xắn tay áo lên.
Đồng tử Hán Băng Sương co rút lại, lập tức hiểu ý của Lâm Dương.
“Cô làm gì với em gái tôi, tôi sẽ làm vậy với cô, như thế, chắc là không quá đáng chứ?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Hán Băng Sương ngẩn ra nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn như củ sen của Lương Huyền Du, ánh mắt rơi vào mấy vết bỏng do tàn thuốc gây ra, qua tâm hai phút.
“Ha ha.”
‘Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười nhạt, sau đó cầm bao thuốc trên bàn, châm một điếu, hút một hơi.
Lúc này Lương Huyền Du mở tỉnh lại, nhìn điếu thuốc, muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi rồi lại không nói ra.
“Tôi châm cô ta mấy lỗ, trả lại cô ta từng đấy.
Lúc này, Hán Băng Sương thấp giọng nói, đưa tàn thuốc màu đỏ về phía cánh tay mình.
“Chị Băng Sương.”
“Đừng mà chị Băng Sương.”
Mấy cô gái đứng bên cạnh chạy đến ngăn lại, khóc lóc thảm thiết, đầu bò tóc rối.
“Nếu tôi không làm như vậy, bác sĩ Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu, buông tay ra, các người đều buông tay ra.”
Nói xong, Hán Băng Sương giãy dụa đẩy những người xung quanh ra, tiếp tục tự trừng phạt mình.
“Chị Băng Sương.”
“Đừng mà.”
Nhóm người gào thét nhưng không có hiệu quả gì.
Hán Băng Sương dường như đã vô cùng quyết tâm.
Nhưng có đám người ngăn cả, nên cô ta không thể “hành hình” suôn sẻ được.
Những người này tranh giành điếu thuốc, cục diện rơi vào bế tắc.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho chị Băng Sương đi.”
“Chị ấy đã biết sai rồi, xin anh tha cho chị ấy đi”
Nhóm người đều hướng về phía Lâm Dương, không ngừng cầu xin.
“Cầu xin anh”
Cả nhóm đều run rẩy, khóc lóc cầu xin.
Ngay cả cô gái vừa nấy hút thuốc cũng run rẩy theo.
Về phần Hán Băng Sương, cúi thấp đầu không nói gì, toàn thân cô ta giờ đang lạnh thấu xương.
Cô ta đã không biết nên làm thể nào nữa rồi.
Nếu người này đã là bác sĩ Lâm, vậy thì không thể dùng vũ lực đối phó được.
Dù sao thì ngay cả sự tồn tại của con trời mà anh cũng có thể đánh bại được.
“Bác sĩ Lâm, anh… anh nói đi, làm thế nào mới tha cho chúng tôi? Hay là… anh cũng muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta, sau đó quay video lại. Nếu là như thế, bây bọn tôi có thể bắt đầu ngay.” Hán Băng Sương cắn răng thấp giọng nói.
Nói xong, muốn đi đến quỳ xuống.
Nhưng lại bị Lâm Dương ngăn lại: “Yên †âm, tôi không dự định làm vậy với các người đâu.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Hán Băng Sương nghỉ ngờ hỏi.
Lâm Dương không nói, chỉ đi đến bên cạnh Lương Huyền Du còn đang ngẩn người, cầm †ay cô ấy, xắn tay áo lên.
Đồng tử Hán Băng Sương co rút lại, lập tức hiểu ý của Lâm Dương.
“Cô làm gì với em gái tôi, tôi sẽ làm vậy với cô, như thế, chắc là không quá đáng chứ?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Hán Băng Sương ngẩn ra nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn như củ sen của Lương Huyền Du, ánh mắt rơi vào mấy vết bỏng do tàn thuốc gây ra, qua tâm hai phút.
“Ha ha.”
‘Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười nhạt, sau đó cầm bao thuốc trên bàn, châm một điếu, hút một hơi.
Lúc này Lương Huyền Du mở tỉnh lại, nhìn điếu thuốc, muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi rồi lại không nói ra.
“Tôi châm cô ta mấy lỗ, trả lại cô ta từng đấy.
Lúc này, Hán Băng Sương thấp giọng nói, đưa tàn thuốc màu đỏ về phía cánh tay mình.
“Chị Băng Sương.”
“Đừng mà chị Băng Sương.”
Mấy cô gái đứng bên cạnh chạy đến ngăn lại, khóc lóc thảm thiết, đầu bò tóc rối.
“Nếu tôi không làm như vậy, bác sĩ Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu, buông tay ra, các người đều buông tay ra.”
Nói xong, Hán Băng Sương giãy dụa đẩy những người xung quanh ra, tiếp tục tự trừng phạt mình.
“Chị Băng Sương.”
“Đừng mà.”
Nhóm người gào thét nhưng không có hiệu quả gì.
Hán Băng Sương dường như đã vô cùng quyết tâm.
Nhưng có đám người ngăn cả, nên cô ta không thể “hành hình” suôn sẻ được.
Những người này tranh giành điếu thuốc, cục diện rơi vào bế tắc.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho chị Băng Sương đi.”
“Chị ấy đã biết sai rồi, xin anh tha cho chị ấy đi”
Nhóm người đều hướng về phía Lâm Dương, không ngừng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.