Chương 1321
Dạ Cầm
24/03/2022
Trêu ảnh là một chiếc nhãn màu đen, trên nhẫn khắc một con chim ưng giang hai cánh ra, trông rất sinh động, cực kỳ uy vũ.
“Diệp Ưng?”
Lâm Dương thất thanh.
“Xem ra chủ tịch Lâm đã nhận ra chiếc nhẫn này, nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần phải giải thích nữa.”
Mã Hải thỏ phào một hơi rồi nói.
“Sao tôi lại có thể không biết được chứ?”
Lâm Dương khép hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sắc mặt anh có chút lạnh lẽo.
Lúc Lâm Dương còn rất nhỏ đã từng thấy chiếc nhẫn này rồi.
Đó là lúc ở nhà họ Lâm.
Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Lâm, cũng chính là người của Diệp Ưng.
Người có thể kết giao bạn bè với nhà họ Lâm hoặc là có thực lực ngang với nhà họ Lâm, hoặc chính là mạnh hơn nhà họ Lâm.
Người của Diệp Ưng đều sẽ đeo một chiếc nhẫn như vậy, lấy cái đó để chứng tỏ thân phận của mình.
Về phần Diệp Ưng, hễ là người ở tâng cao nhất trong nước, bình thường đều biết rất rõ ràng.
Bất kể là lĩnh vực hay nghề nghiệp nào khi nghe thấy hai chữ này đều như sấm bên tai.
Diệp Ưng không chỉ là một thế lực, mà còn là một gia tộc, một môn phái.
Nhưng, nó cũng không phải là thế lực bình thường.
Bởi vì đây là gia tộc đứng đầu trong nước. Vượt qua những gia tộc ngang hàng, cái gọi là nhà họ Vân cùng với dòng họ Tư Mã, ở trước mặt Diệp Ưng chỉ giống như một con kiến, không đáng nhắc tới.
Thứ hai, đây cũng là gia tộc võ đạo đứng đầu cả nước, chiêu thức đã thất truyền của Diệp Ưng từ trước đến nay đều là võ đạo chính tông, có thể nói mạnh nhất. Diệp Ưng lại cho ra ba người nổi danh, vang danh thiên hạ.
Sau đó, đây còn là tập đoàn tài chính siêu cấp trong nước, vô cùng giàu có và quyền uy.
Ngoại trừ những cái này ra, nó đều có mặt trong các phương diện, đều là trình độ đứng đầu.
Một thế lực cao cấp như thế, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.
Không có gia tộc, tập đoàn tài chính nào muốn đối địch với một gia tộc như vậy.
Cũng bao gồm cả Lâm Dương.
Cho dù anh có sự hiểu biết rất rõ đối với Diệp Ưng, chỉ dựa vào Dương Hoa trước mắt, ở trước mặt Diệp Ưng cũng chỉ giống như một đứa bé đứng trước mặt một người trưởng thành khỏe mạnh, không chịu nổi một kích, mong manh yếu đuối.
Chẳng trách đối phương lại kiêu ngạo như thế, ngông cuồng tự đại.
Chẳng trách Mã Hải lại khuất phục như thế, nơm nớp lo sợ.
“Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi đã mở hết camera trong phòng làm việc của cậu rồi, nếu cậu ta động vào máy tính hoặc tư liệu của cậu, chúng ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ.” Mã Hải vội vàng nói.
“Nếu bọn họ thật sự là người của Diệp Ưng, vậy thì ánh mắt của bọn họ cũng sẽ không thấp như vậy đâu, bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú gì với tư liệu của tôi.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Vậy bọn họ đến Dương Hoa chúng ta làm gì chứ?” Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Hơn phân nửa là tới xin thuốc rồi.” Lâm Dương khàn khàn nói.
“Xin thuốc? Thuốc mà chúng ta nghiên cứu chế tạo được bây giờ đều có thể mua được mà. Bọn họ còn xin thuốc gì nữa chứ?”
Lâm Dương không trả lời mà là đi thẳng về phía cửa phòng.
Mã Hải vội vàng đuổi theo.
Mấy người bước nhanh về phía căn phòng làm việc ở cuối dãy.
“Diệp Ưng?”
Lâm Dương thất thanh.
“Xem ra chủ tịch Lâm đã nhận ra chiếc nhẫn này, nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần phải giải thích nữa.”
Mã Hải thỏ phào một hơi rồi nói.
“Sao tôi lại có thể không biết được chứ?”
Lâm Dương khép hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sắc mặt anh có chút lạnh lẽo.
Lúc Lâm Dương còn rất nhỏ đã từng thấy chiếc nhẫn này rồi.
Đó là lúc ở nhà họ Lâm.
Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Lâm, cũng chính là người của Diệp Ưng.
Người có thể kết giao bạn bè với nhà họ Lâm hoặc là có thực lực ngang với nhà họ Lâm, hoặc chính là mạnh hơn nhà họ Lâm.
Người của Diệp Ưng đều sẽ đeo một chiếc nhẫn như vậy, lấy cái đó để chứng tỏ thân phận của mình.
Về phần Diệp Ưng, hễ là người ở tâng cao nhất trong nước, bình thường đều biết rất rõ ràng.
Bất kể là lĩnh vực hay nghề nghiệp nào khi nghe thấy hai chữ này đều như sấm bên tai.
Diệp Ưng không chỉ là một thế lực, mà còn là một gia tộc, một môn phái.
Nhưng, nó cũng không phải là thế lực bình thường.
Bởi vì đây là gia tộc đứng đầu trong nước. Vượt qua những gia tộc ngang hàng, cái gọi là nhà họ Vân cùng với dòng họ Tư Mã, ở trước mặt Diệp Ưng chỉ giống như một con kiến, không đáng nhắc tới.
Thứ hai, đây cũng là gia tộc võ đạo đứng đầu cả nước, chiêu thức đã thất truyền của Diệp Ưng từ trước đến nay đều là võ đạo chính tông, có thể nói mạnh nhất. Diệp Ưng lại cho ra ba người nổi danh, vang danh thiên hạ.
Sau đó, đây còn là tập đoàn tài chính siêu cấp trong nước, vô cùng giàu có và quyền uy.
Ngoại trừ những cái này ra, nó đều có mặt trong các phương diện, đều là trình độ đứng đầu.
Một thế lực cao cấp như thế, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.
Không có gia tộc, tập đoàn tài chính nào muốn đối địch với một gia tộc như vậy.
Cũng bao gồm cả Lâm Dương.
Cho dù anh có sự hiểu biết rất rõ đối với Diệp Ưng, chỉ dựa vào Dương Hoa trước mắt, ở trước mặt Diệp Ưng cũng chỉ giống như một đứa bé đứng trước mặt một người trưởng thành khỏe mạnh, không chịu nổi một kích, mong manh yếu đuối.
Chẳng trách đối phương lại kiêu ngạo như thế, ngông cuồng tự đại.
Chẳng trách Mã Hải lại khuất phục như thế, nơm nớp lo sợ.
“Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi đã mở hết camera trong phòng làm việc của cậu rồi, nếu cậu ta động vào máy tính hoặc tư liệu của cậu, chúng ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ.” Mã Hải vội vàng nói.
“Nếu bọn họ thật sự là người của Diệp Ưng, vậy thì ánh mắt của bọn họ cũng sẽ không thấp như vậy đâu, bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú gì với tư liệu của tôi.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Vậy bọn họ đến Dương Hoa chúng ta làm gì chứ?” Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Hơn phân nửa là tới xin thuốc rồi.” Lâm Dương khàn khàn nói.
“Xin thuốc? Thuốc mà chúng ta nghiên cứu chế tạo được bây giờ đều có thể mua được mà. Bọn họ còn xin thuốc gì nữa chứ?”
Lâm Dương không trả lời mà là đi thẳng về phía cửa phòng.
Mã Hải vội vàng đuổi theo.
Mấy người bước nhanh về phía căn phòng làm việc ở cuối dãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.