Chương 1323
Dạ Cầm
29/03/2022
Ngón tay của Lâm Dương gõ gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, im lặng một lúc, đột nhiên anh thản nhiên lên tiếng.
“Hai vị đến đây, chính là muốn nói với tôi điều này?” Lâm Dương hỏi.
“Trước mắt Diệp Ưng chúng tôi cũng không có hứng thú gì quá lớn đối với những chuyện khác của bác sĩ Lâm.” Người con trai nói.
“Là vậy à? Như vậy, nếu tôi từ chối thì sẽ như thế nào?” Lâm Dương ngẩng đầu hỏi.
Mã Hải vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập †ức trở nên trắng bệch.
Nhưng ông ta cũng không bất ngờ với câu trả lời này của Lâm Dương.
Bởi vì ông ta hiểu rõ Lâm Dương.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Lâm Dương không có khả năng đồng ý.
Dương Hoa là tâm huyết của Lâm Dương, cũng là tâm huyết của đám người Mã Hải.
Cứ như vậy mà chắp tay tặng không công cho Diệp Ưng sao? Là ai thì cũng sẽ không cam tâm, lại càng không nói tới Lâm Dương.
Chỉ là… Diệp Ưng không dễ chọc.
Nếu đổi lại là Mã Hải, e rằng đã sớm đồng ý rồi.
Bởi vì ông ta tin rằng, nếu như chọc giận Diệp Ưng, như vậy ông ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng.
Mã Hải có thể không sợ đám nhà giàu quyền thế ở Yến Kinh, nhưng đối với Diệp Ưng, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu xoay người.
“Bác sĩ Lâm, tôi cảm thấy tốt nhất là anh đừng có cái suy nghĩ này. Vì nếu như vậy, anh sẽ trở nên cực kỳ phiền phức. Dương Hoa của các người, cũng sẽ gặp phải những phiền phức đếm không hết. Tin tưởng tôi đi, đây không phải là điều mà anh muốn nhìn thấy đâu.” Người con trai vỗ vỗ áo dài trên người.
“Con người của tôi, cũng không sợ phiền phức.” Lâm Dương thờ ơ một lát rồi nói.
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt của đôi nam nữ này vốn là thờ ơ không thèm đếm xỉa gì, lập tức dừng lại trên người Lâm Dương.
Ánh mắt bọn họ cũng trở nên cổ quái.
Có lẽ, bọn họ không dự đoán được Lâm Dương sẽ nói ra lời như vậy.
“Dương Hoa là tâm huyết của tôi, đồng thời cũng là mục đích của tôi, tôi sáng lập Dương Hoa, không phải vì giàu sang mà là bởi vì ý tưởng của tôi. Tôi sẽ không thể làm nó ngã xuống, cũng không thể khiến cho ý tưởng của tôi bị phá vỡ, bỏ dở giữa chừng.
Thế nên tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu của anh.” Lâm Dương không nhanh không chậm nói.
“Lời nói thật phấn khởi, nhưng cũng thật là ngu xuẩn. Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không phải tới để thương lượng với anh, mà là đưa ra yêu cầu với anh. Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan mà thôi.” Người con trai lắc đầu nói.
“Thủ đoạn cực đoan?”
Lâm Dương híp mắt lại.
Nhưng nhìn thấy người con trai đứng lên, lấy điện thoại HW mới nhất từ trong cổ tay áo ra, đánh một dãy số.
“Không đồng ý.” Anh ta phun ra ba chữ đơn giản với đầu bên kia điện thoại.
“Ra tay đi.”
Bên kia điện thoại, một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt truyền tới.
Tuy chỉ là ba chữ đơn giản rất rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Dương nghe được.
Người con trai dập điện thoại.
Người con gái cũng đứng lên.
Không khí trong phòng chợt thay đổi.
Lạnh.
Lạnh quát!
Người con gái bước nhẹ một bước, nhận lấy điện thoại trong tay người con trai, sau đó nhập vào dãy số ba chữ số, đặt điện thoại lên trước bàn của Lâm Dương.
Lâm Dương lia mắt nhìn.
“Hai vị đến đây, chính là muốn nói với tôi điều này?” Lâm Dương hỏi.
“Trước mắt Diệp Ưng chúng tôi cũng không có hứng thú gì quá lớn đối với những chuyện khác của bác sĩ Lâm.” Người con trai nói.
“Là vậy à? Như vậy, nếu tôi từ chối thì sẽ như thế nào?” Lâm Dương ngẩng đầu hỏi.
Mã Hải vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập †ức trở nên trắng bệch.
Nhưng ông ta cũng không bất ngờ với câu trả lời này của Lâm Dương.
Bởi vì ông ta hiểu rõ Lâm Dương.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Lâm Dương không có khả năng đồng ý.
Dương Hoa là tâm huyết của Lâm Dương, cũng là tâm huyết của đám người Mã Hải.
Cứ như vậy mà chắp tay tặng không công cho Diệp Ưng sao? Là ai thì cũng sẽ không cam tâm, lại càng không nói tới Lâm Dương.
Chỉ là… Diệp Ưng không dễ chọc.
Nếu đổi lại là Mã Hải, e rằng đã sớm đồng ý rồi.
Bởi vì ông ta tin rằng, nếu như chọc giận Diệp Ưng, như vậy ông ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng.
Mã Hải có thể không sợ đám nhà giàu quyền thế ở Yến Kinh, nhưng đối với Diệp Ưng, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu xoay người.
“Bác sĩ Lâm, tôi cảm thấy tốt nhất là anh đừng có cái suy nghĩ này. Vì nếu như vậy, anh sẽ trở nên cực kỳ phiền phức. Dương Hoa của các người, cũng sẽ gặp phải những phiền phức đếm không hết. Tin tưởng tôi đi, đây không phải là điều mà anh muốn nhìn thấy đâu.” Người con trai vỗ vỗ áo dài trên người.
“Con người của tôi, cũng không sợ phiền phức.” Lâm Dương thờ ơ một lát rồi nói.
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt của đôi nam nữ này vốn là thờ ơ không thèm đếm xỉa gì, lập tức dừng lại trên người Lâm Dương.
Ánh mắt bọn họ cũng trở nên cổ quái.
Có lẽ, bọn họ không dự đoán được Lâm Dương sẽ nói ra lời như vậy.
“Dương Hoa là tâm huyết của tôi, đồng thời cũng là mục đích của tôi, tôi sáng lập Dương Hoa, không phải vì giàu sang mà là bởi vì ý tưởng của tôi. Tôi sẽ không thể làm nó ngã xuống, cũng không thể khiến cho ý tưởng của tôi bị phá vỡ, bỏ dở giữa chừng.
Thế nên tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu của anh.” Lâm Dương không nhanh không chậm nói.
“Lời nói thật phấn khởi, nhưng cũng thật là ngu xuẩn. Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không phải tới để thương lượng với anh, mà là đưa ra yêu cầu với anh. Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan mà thôi.” Người con trai lắc đầu nói.
“Thủ đoạn cực đoan?”
Lâm Dương híp mắt lại.
Nhưng nhìn thấy người con trai đứng lên, lấy điện thoại HW mới nhất từ trong cổ tay áo ra, đánh một dãy số.
“Không đồng ý.” Anh ta phun ra ba chữ đơn giản với đầu bên kia điện thoại.
“Ra tay đi.”
Bên kia điện thoại, một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt truyền tới.
Tuy chỉ là ba chữ đơn giản rất rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Dương nghe được.
Người con trai dập điện thoại.
Người con gái cũng đứng lên.
Không khí trong phòng chợt thay đổi.
Lạnh.
Lạnh quát!
Người con gái bước nhẹ một bước, nhận lấy điện thoại trong tay người con trai, sau đó nhập vào dãy số ba chữ số, đặt điện thoại lên trước bàn của Lâm Dương.
Lâm Dương lia mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.