Chương 1328
Dạ Cầm
29/03/2022
Một ít mảnh vụn của văn kiện chấm đất ở xung quanh đều bị xốc lên.
Mã Hải liên tục lui về phía sau, lưng tựa vào vách tường, khiếp sợ mà nhìn.
Nhưng…
Một cước này vẫn chưa đánh bay Lâm Dương đi được, càng không khiến cho anh bị đánh đến mất đi sức lực chiến đấu, tan xương nát thịt, chịu tý vết thương nào.
Có thì cũng chỉ là khiến cho thân hình của anh hơi lung lay một chút mà thôi.
Giống như anh là bị người nào đó nhẹ nhàng đụng phải, cũng không có cái gì sau đó nữa.
“Cái gì?” Hai mắt người con gái trừng lớn, đầu ‘ông’ một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Chính mình dùng hết toàn lực đá một cước thế mà lại không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho bác sĩ Lâm?
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ nói sức mạnh của mình thật sự bị người này coi thường rồi sao?
Người con gái khó có thể tin được.
Mà người con trai bên kia thì lại như là hiểu rõ được điều gì rồi, anh ta nhíu mày hô nhỏ: “Đây là… Tá Lực?”
“Không, là Tá Khí!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, một cước cũng đã đạp trúng vào bụng của người con gái rồi.
Đông!
Một thân bị đá bay tại chỗ, bay thẳng đập về phía vách tường phía sau.
Đông!
Vách tường bị đập xuyên thủng tại chỗ, người phụ nữ ngã thật mạnh vào một căn phòng họp khác, đánh đổ vài cái ghế dựa, rất chật vật.
Một cước dữ dội kinh người!
“Yên Nhi!”
Người con trai vội vàng quát một tiếng rồi vọt qua.
Thuận theo ngón tay của anh ta buông ra, cánh cửa lớn bị chắn lại cũng bị người bên ngoài phá mở ra, hàng loạt nhân viên bảo vệ vọt vào như ong vỡ tổ.
“Khống chế tất cả bọn họ! Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”
Mã Hải lập tức nhảy dựng lên, oa oa kêu to.
“Vâng! Tổng giám đốc Hàn!”
Nhân viên bảo vệ hô hoán, xông về phía người con trai.
Người con trai ôm lấy người con gái, thấy miệng cô đầy máu, bộ dáng cực kỳ thống khổ, nhất thời trong mắt tràn ngập lãnh ý.
“Một đám chó má không biết sống chết Anh ta hừ lạnh nói, đứng bật dậy nhằm về phía đám nhân viên bảo an này.
“Các người mau trở lại! Đừng đi!”
Lâm Dương quát khẽ.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Mấy người nhân viên bảo vệ đều cầm cây gậy cao su khua về phía người kia.
Nhưng đó đâu phải là người bình thường chứ?
Những cây gậy gộc của đám người này đánh vào cơ thể của người khác, giống như là gãi ngứa vậy, căn bản không tác động được một chút nào, ngược lại là quyền cước của người nọ đánh tới, tựa như tia chớp, nháy mắt đánh đám người này vung vẩy một hồi.
Bang bang bang.
Các loại âm thanh vang lên.
Sau đó liên thấy đám nhân viên bảo vệ này tựa như một đám rác rưởi mà ném ra ngoài, ngã trên mặt đất, toàn bộ đều ngất đi.
Mã Hải liên tục lui về phía sau, lưng tựa vào vách tường, khiếp sợ mà nhìn.
Nhưng…
Một cước này vẫn chưa đánh bay Lâm Dương đi được, càng không khiến cho anh bị đánh đến mất đi sức lực chiến đấu, tan xương nát thịt, chịu tý vết thương nào.
Có thì cũng chỉ là khiến cho thân hình của anh hơi lung lay một chút mà thôi.
Giống như anh là bị người nào đó nhẹ nhàng đụng phải, cũng không có cái gì sau đó nữa.
“Cái gì?” Hai mắt người con gái trừng lớn, đầu ‘ông’ một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Chính mình dùng hết toàn lực đá một cước thế mà lại không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho bác sĩ Lâm?
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ nói sức mạnh của mình thật sự bị người này coi thường rồi sao?
Người con gái khó có thể tin được.
Mà người con trai bên kia thì lại như là hiểu rõ được điều gì rồi, anh ta nhíu mày hô nhỏ: “Đây là… Tá Lực?”
“Không, là Tá Khí!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, một cước cũng đã đạp trúng vào bụng của người con gái rồi.
Đông!
Một thân bị đá bay tại chỗ, bay thẳng đập về phía vách tường phía sau.
Đông!
Vách tường bị đập xuyên thủng tại chỗ, người phụ nữ ngã thật mạnh vào một căn phòng họp khác, đánh đổ vài cái ghế dựa, rất chật vật.
Một cước dữ dội kinh người!
“Yên Nhi!”
Người con trai vội vàng quát một tiếng rồi vọt qua.
Thuận theo ngón tay của anh ta buông ra, cánh cửa lớn bị chắn lại cũng bị người bên ngoài phá mở ra, hàng loạt nhân viên bảo vệ vọt vào như ong vỡ tổ.
“Khống chế tất cả bọn họ! Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”
Mã Hải lập tức nhảy dựng lên, oa oa kêu to.
“Vâng! Tổng giám đốc Hàn!”
Nhân viên bảo vệ hô hoán, xông về phía người con trai.
Người con trai ôm lấy người con gái, thấy miệng cô đầy máu, bộ dáng cực kỳ thống khổ, nhất thời trong mắt tràn ngập lãnh ý.
“Một đám chó má không biết sống chết Anh ta hừ lạnh nói, đứng bật dậy nhằm về phía đám nhân viên bảo an này.
“Các người mau trở lại! Đừng đi!”
Lâm Dương quát khẽ.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Mấy người nhân viên bảo vệ đều cầm cây gậy cao su khua về phía người kia.
Nhưng đó đâu phải là người bình thường chứ?
Những cây gậy gộc của đám người này đánh vào cơ thể của người khác, giống như là gãi ngứa vậy, căn bản không tác động được một chút nào, ngược lại là quyền cước của người nọ đánh tới, tựa như tia chớp, nháy mắt đánh đám người này vung vẩy một hồi.
Bang bang bang.
Các loại âm thanh vang lên.
Sau đó liên thấy đám nhân viên bảo vệ này tựa như một đám rác rưởi mà ném ra ngoài, ngã trên mặt đất, toàn bộ đều ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.